Đường Miên Miên bị bắt cóc rồi!
Nghe thấy giọng nói uy hiếp của người đàn ông hung dữ trong điện thoại, ánh mắt Sở Phàm mang đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Nói với Hoàng thánh thủ, nếu Đường Miên Miên thiếu một sợi tóc nào thì tôi sẽ chôn hết người nhà họ Hoàng của ông ta”.
Đường Miên Miên đến tìm Hoàng thánh thủ để nói chuyện cổ phần của Bảo Chi Lâm, mà gã đàn ông xấu xa này vừa mở miệng liền muốn cô từ bỏ cổ phần của Bảo Chi Lâm, hiển nhiên Hoàng thánh thủ không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Trên người Sở Phàm toát ra vẻ uy nghiêm, như thủy ngân chảy trên mặt đất, trong gang tấc bầu không khí dường như đông cứng lại, Phương Trung và đám vệ sĩ đứng bên cạnh trở nên căng thẳng, toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng sợ hãi!
“Uy hiếp tao? Ha ha, tao biết mày có chút năng lực, nhưng ông đây còn không coi Đường Việt Quân ra gì, lẽ nào lại sợ tên côn đồ nhỏ nhoi như mày sao?”, người đàn ông hung ác đầu dây bên kia nói với vẻ khinh thường.
“Tao không quan tâm mày là người giàu nhất Giang Lăng, hay là sĩ quan chó má gì đó, nhưng tao nói cho mày biết, những quyền thế kia của các người chẳng là cái rắm gì cả, chỉ cần tao muốn thì lúc nào cũng có thể khiến quân đội của mày không còn một mảnh giáp, máu chảy thành sông, hiểu chưa?”
“Trên đời này, có một số người mà loại phàm tục như mày không động vào nổi đâu”.
Dù nói qua điện thoại nhưng sát khí điên cuồng của gã đàn ông kia vẫn khiến người ta phải rùng mình, rợn tóc gáy.
Phương Trung cũng co rúm người lại, đột nhiên cảm thấy giọng nói của người đàn ông hung ác kia hơi quen thuộc.
Sở Phàm cũng nheo mắt lại, suy nghĩ quay cuồng, tên này lại dám nói ra những lời điên cuồng như vậy, có khả năng cao là võ giả, hơn nữa còn là người có võ công cao cường!
Trên thế giới này, chỉ có võ giả bậc cao mới có thể chà đạp lên luật lệ một cách không kiêng nể gì như vậy, dám cả gan khiêu khích nhà họ Đường ở Giang Lăng, còn bắt cóc cả con gái của Đường Việt Quân.
Tên Hoàng thánh thủ này vậy mà lại có mối quan hệ với võ giả?
“Nếu anh không sợ tôi thì tại sao phải trốn trong bóng tối? Bắt cóc một cô gái thì là đàn ông gì chứ”.
Sở Phàm nhanh chóng phân tích, ngoài mặt lại lập tức đàm phán:
“Cô ấy chỉ là chân chạy việc vặt, anh bắt cô ấy cũng vô ích. Không phải anh muốn giúp Hoàng thánh thủ lấy lại cổ phần của Bảo Chi Lâm sao, dễ thôi, tôi nói chuyện với anh”.
“Báo cho tôi thời gian, địa điểm, tôi sẽ đến đó, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện”.
Gã đàn ông hung ác kia chợt sửng sốt, không ngờ Sở Phàm lại có khí thế như vậy, rõ ràng biết hắn ta có thế lực, vậy mà vẫn dám đến chịu chết?
Sau đó hắn bật cười: “Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Ranh con, tao nên ngưỡng mộ lòng dũng cảm của mày hay là nên chửi mày là đồ ngu đây, ha ha”.
“Được, nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ đồng ý với mày. Mười giờ tối, tao sẽ đợi mày ở biệt thự số hai núi Thu Vũ!”
Gã đàn ông hung ác kiêu ngạo nói thêm một câu: “Nhớ kỹ, tên tao là Hoàng Phí Hạo!”
Sở Phàm cúp điện thoại, ánh mắt chớp động, tìm kiếm ký ức trong đầu xem rốt cuộc Hoàng Phí Hạo là ai?
“Là hắn, hóa ra là hắn!”
Lúc này, Phương Trung đứng bên cạnh thốt lên một câu kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Chẳng trách nghe nói gần đây nhà họ Hoàng xuất hiện một thiên tài võ giả, xem ra chính là hắn!”
Sở Phàm nhíu mày: “Anh biết hắn sao?”
“Đúng vậy, Hoàng Phí Hạo này là đệ tử Võ Minh, là Đường chủ khu Chấp Pháp Đường ở Giang Bắc, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tính tình hung ác. Nghe nói đã tu luyện võ đạo đạt tới cảnh giới Tông sư, khó có thể thăm dò”.
Phương Trung lập tức trả lời một cách tôn kính: “Hoành thánh thủ đó có lẽ là chú ruột của hắn”.
Sở Phàm híp mắt lại, liếc nhìn anh ta: “Người của Võ Minh? Tôi nhớ ông nội anh - Phương Chấn Khang, là hội trưởng của Võ Minh ở khu Giang Bắc đúng không? Vậy Hoàng Phí Hạo này là đàn em của các anh sao?”
“Đúng! À không, không phải, không phải!”
Phương Trung vô thức gật đầu, sau đó chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng lắc đầu, làm rõ mối quan hệ với Hoàng Phí Hạo.
“Là thế này, mặc dù ông nội tôi là hội trưởng của Võ Minh ở khu Giang Bắc, nhưng đó là dựa vào quyền thế và nguồn nhân lực lớn, chứ tu vi võ đạo của ông ấy không cao, vì vậy đám cao thủ Võ Minh kia không phục ông ấy, cũng không nghe theo chỉ thị của nhà họ Phương chúng tôi”.
Nhắc tới chuyện này Phương Trung nghiến răng nghiến lợi, căm phẫn nói: “Đặc biệt là tên Hoàng Phí Hạo này, cậy mình là Tông sư võ đạo, kết bè kéo phái, thành lập Chấp Pháp Đường, lấn át quyền của ông nội tôi, không kiêng nể quy tắc mà khiêu khích cả Giang Bắc, ông nội tôi cũng không làm gì được hắn”.
“Bởi vậy, nhà họ Phương chúng tôi và Hoàng Phí Hạo không những không có mối quan hệ gì, mà còn có thù oán”, Phương Trung vỗ ngực thề tỏ rõ lập trường: “Anh Sở, chỉ cần một câu nói của anh, tôi sẽ lập tức huy động người giúp anh giết chết con chó khốn khiếp Hoàng Phí Hạo này”.
“Tốt”.
Sở Phàm gật đầu nói: “Anh đi cùng tôi, nếu đúng như những gì anh nói thì sau khi cứu Đường Miên Miên, tôi không chỉ chữa trị chân cho anh, mà còn giúp anh đả thông kinh mạch, để anh có thể luyện võ”.
“Cảm ơn anh Sở, Phương Trung tôi nguyện vì anh mà vào sôi lửa bỏng, quyết không do dự!”, Phương Trung vô cùng kích động, Sở Phàm đã ban phát cho anh ta một ân huệ lớn.
Sau khi rời khỏi phòng bao ở tầng hai, Sở Phàm chỉ chào tạm biệt Vân Mộc Thanh, bởi vì phụ nữ rất hay lo lắng nên anh không nói với cô chuyện đi cứu Đường Miên Miên.
Sau đó bảo La Cường hộ tống Vân Mộc Thanh rời khỏi khách sạn, sau khi giải quyết xong nỗi lo, anh lập tức rời khỏi bữa tiệc, đi thẳng đến chỗ của Hoàng Phí Hạo.
Phương Trung lấy điện thoại ra, hừng hực khí thế nói: “Anh Sở, tôi sẽ lập tức liên hệ anh em, ba trăm người đủ chưa? Đem theo cả vũ khí hạng nặng, giết chết tên khốn Hoàng Phí Hạo!”
Có thể sát cánh chiến đấu cùng Quân thần của Long Hồn là vinh dự lớn, đáng để khoe khoang, sao anh ta có thể không kích động chứ.
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi”, Sở Phàm bình tĩnh nói.
Đây là ân oán cá nhân giữa anh và Hoàng Phí Hạo, anh không muốn dính líu nhiều đến người khác.
Hơn nữa, đã rất lâu rồi anh không được đấu với một cao thủ võ đạo thực thụ.
“Hoàng Phí Hạo, hy vọng anh không làm tôi thất vọng”, Sở Phàm vặn cổ tay, thân hình thẳng tắp bước ra ngoài.
Bước chân thong dong, tự tin, toát ra vẻ độc đoán.
“A, đây là...”, Phương Trung trợn tròn mắt, trong lòng dấy lên một làn sóng lớn.
Hoàng Phí Hạo là Tông sư võ đạo, là nhân vật mạnh, đến đạn bắn cũng không thể khiến hắn bị thương, ngay cả một đoàn quân cũng không thể cản được hắn.
Hơn nữa, Hoàng Phí Hạo vô cùng xảo quyệt, ai biết được hắn ta mai phục bao nhiêu người?
Mà Sở Phàm lại muốn một mình đi vào?
Thật quá kiêu ngạo và độc đoán!