Sở Phàm giúp Trần Phong Hoàng thu dọn nhà rồi dẫn Trần Vi Vi ra ngoài mua nhà.
Trước khi đi, Sở Phàm gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Sơn bảo ông ta dẫn người tới bảo vệ Trần Phong Hoàng đang bị thương, tránh đám giang hồ Trương Hoằng tới trả đũa.
Tưởng Thiên Sơn đang sốt vó tìm cách hóa giải họa mà con trai mình gây ra để nối lại quan hệ với Sở Phàm, nhận được tin này thì như bắt được vàng.
Chưa đầy mười phút, mười mấy chiếc xe lao vút trên đường dừng lại trước nhà của Trần Phong Hoàng. Tưởng Thiên Sơn đích thân dẫn theo hơn một trăm vệ sĩ áo đen, khí thế hùng hồn như tường đồng vách sắt. Cảnh tượng uy phong này khiến hàng xóm xung quanh xôn xao bàn luận, cực kỳ ngưỡng mộ.
Một bên khác, Sở Phàm đi mấy vòng, dẫn Trần Vi Vi tới một sàn giao dịch bất động sản tên là "Hồ Thiên Nga".
Nơi đây là khu biệt thự trứ danh của Yên Kinh, tọa lạc bên bờ hồ Thiên Nga, môi trường hạng nhất, tấc đất tấc vàng.
Giá nhà đều trên sáu con số, tùy tiện chọn bất kỳ căn biệt thự nào cũng đều có giá mấy chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu tệ.
"Anh Phàm, chúng... chúng ta đến nhầm nơi rồi á, nhà ở đây đắt lắm, em không mua nổi đâu", Trần Vi Vi kinh ngạc há hốc mồm, lí nhí nói.
Trông nhà ở đây sang trọng quá, cô ấy không dám mơ tưởng.
Sở Phàm cười: "Ai bảo em trả tiền? Anh mua được".
"Anh Phàm, thôi mình đi nhanh đi anh, nếu không chút nữa lại bị người ta đuổi cổ mất", Trần Vi Vi níu góc áo của Sở Phàm. Trước đây cô ấy từng trải qua chuyện như vậy, cô ấy chỉ dừng trước một cửa tiệm bán hàng cao cấp nhìn một chút mà đã bị bảo vệ ra đuổi cứ như cô ấy là trộm vặt, khiến cô ấy cực kỳ xấu hổ.
"Chọn nơi này, vào đi", Sở Phàm bình tĩnh, dẫn Trần Vi Vi đi vào trong.
Tuy sàn giao dịch được trang trí rất xa hoa nhưng khá ít người, vì giá nhà ở đây quá cao, đến chín mươi phần trăm người trong thành phố này không dám mơ tưởng tới.
Các cô nhân viên sales bất động sản cũng rất nhàn rỗi, cúi đầu nghịch điện thoại, hoặc là ngắm nghía bộ móng mới sơn của mình hay đọc tạp chí gì đó.
Đương nhiên bọn họ đã thấy Sở Phàm và Trần Vi Vi tới rồi nhưng liếc mắt thấy hai người ăn mặc bình thường, tầm hai mươi mấy tuổi thì chẳng có hứng đón tiếp.
Chắc là mấy đứa nghèo kiết xác nào đấy tới đây chỉ để chụp ảnh tự sướng, đăng facebook làm màu thôi. Bọn họ gặp nhiều người như thế quá rồi, chẳng lạ lẫm gì nữa nên lơ luôn chẳng chịu đón tiếp.
Bọn họ không muốn phí thời gian và lòng nhiệt tình quý báu của mình trên người những kẻ vô dụng.
"Xin chào, tôi tới xem nhà".
Sở Phàm đợi mấy phút mà chẳng có ai để ý đến mình nên anh bước tới bên cạnh một cô nhân viên sales có thân hình nóng bỏng và gương mặt xinh đẹp rồi lên tiếng hỏi.
Cô gái kia chả buồn ngẩng đầu, chỉ tay sang hướng khác, trả lời qua loa lấy lệ: "Bên kia có mô hình, iPad ở sảnh lớn có sơ đồ nhà ở, có tay có chân thì tự đi xem đi chứ".
Sở Phàm nhíu mày, khá bực với thái độ của cô gái này: "Cô phục vụ khách hàng với thái độ này đây à? Có biết khách hàng là thượng đế không?"
Cô gái kia cũng bực bội, đập bàn: "Đúng đấy, thái độ tôi vậy đấy, anh có giỏi thì đi mà tố giác".
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy Trần Vi Vi đứng bên cạnh thì hơi sững người, nheo mắt: "Cậu là... Trần Vi Vi?"
Trần Vi Vi cũng ngẩn người hai giây, sau đó vui mừng đáp: "Lý Tiên, là cậu thật à? Sao cậu ở đây thế? Bạn bè cũ lâu ngày quá chẳng gặp nhau gì cả".
Trần Vi Vi rất vui mừng, vui vẻ chạy tới muốn ôm Lý Tiên như thời còn học với nhau.
Nhưng Lý Tiên lại lùi ra sau hai bước, cố tình tránh cô ấy. Cô ta nhếch mép cười giễu, giọng điệu quái gở: "Đúng là cậu thật. Không ngờ hơn hai năm trôi qua rồi mà cậu vẫn nghèo như vậy, ha ha".
"Anh này là bạn trai của cậu à? Nhìn hai người thế này, chắc sống cũng không mấy thoải mái nhỉ?"
Lý Tiên liếc Sở Phàm, thái độ hãnh diện, vui mừng khi thấy Trần Vi Vi vẫn nghèo nàn.
Sở Phàm bình thản hỏi: "Hai em quen nhau à?"
"Vâng, bạn cấp ba của em á".
Trần Vi Vi luống cuống tay chân, hơi ngơ ngác, bặm đôi môi đỏ, trông hơi tủi thân, gật đầu trả lời anh.
Hồi xưa, Lý Tiên là bạn cùng lớp của Trần Vi Vi, lúc đi học đã dậy thì, thân hình cực kỳ nóng bỏng, hơn nữa còn thích trang điểm. Thời học cấp ba, hai người họ được các bạn trong trường xem là "hai hoa khôi", người theo đuổi nhiều vô số kể, rất giống nữ thần.
Chỉ là Lý Tiên thì thay bồ như thay áo, lốp dự phòng đầy rẫy, dần dà trở nên suy đồi. Còn Trần Vi Vi không những sở hữu vẻ ngoài thuần khiết, tính cách dịu dàng mà thành tích học tập còn cực kỳ siêu, dù là khí chất hay học lực đều vượt trội hẳn so với Lý Tiên. Ngay đến hotboy mà Lý Tiên thầm thương trộm nhớ cũng theo đuổi Trần Vi Vi.
Điều này khiến Lý Tiên ham hư vinh rất đố kị, ôm hận trong lòng. Lúc nào cô ta cũng muốn trả đũa Trần Vi Vi, khiến cô ấy bẽ mặt.
Mà hôm nay gặp lại "nữ thần hoa khôi" ngày xưa vẫn còn nghèo kiết xác như lúc đi học, còn cô ta thì từ sớm đã tự do tài chính, lương hằng năm lên đến cả triệu bạc.
Cảm giác hả hê vui sướng này thật sự khiến Lý Tiên mê mẩn.
"Nghe nói cậu rớt đại học, chuyên ngành bình thường cũng không đỗ nổi? Chậc chậc, tiếc nhỉ? Hồi xưa thầy cô cứ lấy cậu ra làm tấm gương cho bọn tôi, nói chắc chắn cậu sẽ đỗ vào đại học Thanh Hoa, bây giờ thì sao? Ha ha, người tính không bằng trời tính mà".
Lý Tiên xát muối lên vết thương của Trần Vi Vi không hề kiêng kị gì, vẻ mặt hả hê: "Còn nhớ lúc đi học, bạn bè đều xem tôi và cậu là "hai hoa khôi" của trường không? Mới qua có mấy năm mà đã cách biệt thế này cơ đấy, đúng là khiến người ta bùi ngùi".
"Giám đốc Lý, bây giờ cô là sales đỉnh nhất của Hồ Thiên Nga chúng ta, lương mỗi năm lên đến cả triệu tệ, vẻ ngoài xuất chúng, vừa tài năng vừa có khí chất, người khác làm gì có tư cách để so sánh với cô chứ".
"Đúng vậy, giám đốc Lý, hai người nào có cùng đẳng cấp, cách nhau một trời một vực mà".
"Cái này gọi là sông có khúc người có lúc đấy, con người mà, đừng quá vênh váo".
Đám "lốp dự phòng" của Lý Tiên ở sàn giao dịch bất động sản thi nhau nịnh hót khiến cô ta đỏ mặt, nhưng lòng hư vinh thì được thỏa mãn.
Trần Vi Vi chỉ cúi đầu, cô ấy đơn thuần lương thiện đến mức không biết phải phản bác thế nào, cứ để mặc Lý Tiên châm chọc mình, tủi thân rơm rớm nước mắt.
Sở Phàm thấy vậy thì xót lắm.
"Cô nói đúng, làm người phải biết vị trí của mình ở đâu, đừng quá vênh váo".
Sở Phàm lạnh lùng liếc Lý Tiên một cái, sau đó vung tay lên tiếng: "Gọi ông chủ của các người ra đây, tôi mua tất cả biệt thự ở khu này".
"Ngoài ra, sa thải cô ta cho tôi".
Anh chỉ vào Lý Tiên, khí thế hùng hồn.
Lý Tiên bỗng sửng sốt, đám người trong sàn giao dịch cũng ngơ ngác.
"Ha ha ha".
Một giây sau, tất cả đều cười nghiêng ngả.
Lý Tiên thì cười đến nỗi đau cả ruột, nước mắt sắp rớt ra: "Anh mua à? Còn mua tất cả biệt thự của khu này cơ à? Ôi, tôi cười chết mất trời ơi. Anh có biết khu này có bao nhiêu căn biệt thự không? Mười hai căn, bao nhiêu tiền có biết không? Ít nhất là một tỷ đó!"
"Một tỷ đó, anh vét cả tài sản có được trăm nghìn tệ không hả? Ha ha ha..."