"Đừng nói là chị... thích Sở Phàm đấy nhé?"
Những lời này của em gái khiến Vân Mộc Thanh hoảng hốt, gương mặt ửng hồng như được phủ một tầng nắng đào: "Tiểu Văn, em... em nói bậy bạ gì vậy? Ai thèm thích anh ta chứ?"
Đôi con ngươi rối loạn, cô khẽ cúi đầu nhìn Sở Phàm đang nấu ăn cùng Đan Đan trong bếp, trái tim đập như nai con tung tăng.
Vân Mộc Văn chỉ bĩu môi.
"Thôi được rồi, dù chị có thích Sở Phàm hay không thì trong nhà chỉ có hai mẹ con, thêm một gã đàn ông thế này nữa cũng không an toàn chút nào," cô nàng tinh tướng hất mặt lên: “Vì vậy em quyết định sẽ làm sứ giả chính nghĩa, ở lại đây bảo vệ chị và Đan Đan."
"Tên Sở Phàm này mà dám làm gì mờ ám thì, hừ hừ, em sẽ tiễn anh ta vào viện ngay lập tức!", dứt lời, Vân Mộc Văn còn làm bộ múa mấy đường quyền Thái Cực Đạo, trông đến là hiên ngang.
Thấy vậy, Vân Mộc Thanh không khỏi hé miệng cười. Tuy em gái cô có phần ngây ngô nhưng vẫn khiến cô cảm động không thôi.
"Cảm ơn em, Tiểu Văn, em tốt với chị quá".
Vân Mộc Văn nắm tay chị gái đầy yêu thương: “Tất nhiên rồi, vì em là em gái trẻ trung nhất, vô địch nhất, yêu thương nhất của chị mà!"
"Chị cứ yên tâm, con người em trọng chữ tín nhất, đã nói là làm. Có em ở đây, đừng ai hòng ăn hiếp hai mẹ con", Vân Mộc Văn vỗ ngực đầy tự tin.
"Ừ ừ", Vân Mộc Thanh gật đầu, trên gương mặt là vẻ cảm động và yên lòng. Vào thời khắc quan trọng nhất, gia đình vẫn luôn là chỗ dựa.
"Úi, mùi gì thơm vậy cà...", bỗng hai mắt Vân Mộc Văn sáng lên, nhếch mũi hít hít rồi theo mùi thơm vọt vào bếp.
"Vừa xong, em nếm thử không?", Sở Phàm vừa nói vừa đặt một đĩa gà chiên nóng hổi lên bàn.
Cánh gà và đùi gà được lựa chọn kỹ càng, bên trên là lớp da giòn rụm từ bột và trứng, bên dưới là chất thịt mềm mại ngọt nước. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy cồn cào trong bụng.
Nếu rắc thêm bột thì là, bột ớt kèm ly coca ướp lạnh kế bên thì đúng là không còn gì sướng bằng.
"Ưm ưm, ngon quá đi mất", Vân Mộc Văn nhoáng cái đã giải quyết xong một cái đùi gà, hai mắt khép hờ đầy thỏa mãn. Sau khi mút sạch dầu trên đầu ngón tay, cô giương mắt nhìn số gà còn lại trong đĩa đầy thèm thuồng.
"Ngon thì ăn thêm đi, sau này hôm nào anh cũng làm cho em", Sở Phàm tuyên bố chắc nịch, quyết tâm xây dựng quan hệ tốt với em dâu tương lai.
"Ối, số dách luôn! Anh rể đẹp trai nhất!", Vân Mộc Văn nhảy cẫng lên hoan hô, sau đó hằm hè xoa tay, bắt đầu đánh chén thỏa thích.
Cách đó không xa, Vân Mộc Thanh suýt nữa ngã nhào ra đất, không khỏi nghiến răng ken két với gương mặt tức tối.
Rồi trọng chữ tín đâu? Sứ giả chính nghĩa, tình chị em sâu đậm đâu? Chỉ vì một đĩa gà chiên mà chớp mắt đã bán chị, còn gọi anh rể luôn?!
"Đồ phản bội! Tình chị em chấm dứt từ nha!", Vân Mộc Thanh quắc mắt trừng em gái, giậm chân thình thịch.
"Hì hì, em cảm ơn anh rể nha", Vân Mộc Văn đã giải quyết xong thức ăn, chỉ để lại đầy ắp xương, vừa thỏa mãn vuốt bụng vừa khoan thai đi tắm.
"Bố ơi, Đan Đan rửa tay xong rồi nè, gà chiên xong chưa ạ?", đúng lúc ấy, Đan Đan tung tăng chạy tới, nhưng những gì chào đón bé chỉ là chiếc đĩa trống trơn và xương gà khắp bàn.
Đôi mắt bé mở thật lớn, bên trong là sự hoài nghi sâu đậm.
"Gà đâu bố? Đĩa gà to ơi là to ban nãy còn đặt ở đây đâu rồi bố?"
...
Sáng hôm sau, Sở Phàm thức dậy, luyện võ, chạy bộ rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng đầy đủ.
"Mộc Thanh, Tiểu Văn, Đan Đan, dậy ăn sáng nào".
Ba quý cô lề mề suốt nửa tiếng đồng hồ mới chiến thắng được cơn lười, chậm rãi bò khỏi chăn, rửa mặt thay đồ.
Vân Mộc Văn vốn đang ngáp dài, vừa thấy một bàn đầy thức ăn ngon thì sáng cả mắt: “Oa, hoành thánh mì gà, giò cháo quẩy, trứng luộc nước trà, toàn món em thích".
Rồi cô lập tức ngồi vào bàn, tự nhiên đánh chén với vẻ hưởng thụ trên mặt.
Sở Phàm bỗng bật cười, xem ra Vân Mộc Văn cũng là có thói tham ăn, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Nhưng Đan Đan lại xuất hiện với đôi mắt gấu trúc, cái miệng chu ra, mặt mày rũ rượi.
"Sao vậy con gái ngoan, ngủ không ngon à?", Sở Phàm vừa rót cho bé một ly sữa nóng vừa hỏi.
Đan Đan khẽ gật đầu, tủi thân nói: “Tại dì út á, vừa ngủ vừa nói mớ, còn vung tay vung chân, nửa đêm còn ăn vụng quà vặt của Đan Đan nữa..."
Cô bé rầu rĩ than với giọng sầu não vô cùng: “Chừng nào dì út đi ạ?"
Vân Mộc Văn nghe vậy thì tỏ vẻ không vui: “Hơ, con bé này chưa gì đã muốn đuổi dì đi rồi à?", cô nhéo lấy hai má phúng phính của Đan Đan, làm bộ tức giận: “Con quên ai mua đồ chơi cho con, mua quà vặt cho con, dẫn con đi công viên chơi tàu lượn rồi hở? Muốn đuổi dì à, cửa sổ cũng không có nhé".
Đan Đan không cam tâm mà xoay mặt sang chỗ khác: “Hứ, rõ ràng là dì muốn ăn muốn chơi nên mới kéo con đi theo chứ bộ".
"Đan Đan thông minh nhất nhà trẻ đó nha, dì hông gạt con được đâu".
Vân Mộc Văn hờn dỗi liếc cô bé, Vân Mộc Thanh cũng che miệng cười trộm.
"Nhưng mà nhà chúng ta quả thật hơi nhỏ, ba người lớn thêm một em bé cũng có lúc bất tiện", Vân Mộc Thanh nói rồi khẽ thở dài.
Trước kia chỉ có cô và Đan Đan nên đã chọn mua căn nhà một phòng ngủ này. Sở Phàm từ lúc đến đây vẫn luôn ngủ ngoài sô pha, miễn cưỡng xem như đủ chỗ, nhưng có thêm Vân Mộc Văn thì đã trở thành ba người lớn chen chúc nhau, nhà cũng trở nên chật chội.
"Xem ra phải thuê nhà khác lớn hơn rồi".
Đan Đan vui vẻ nhảy cẫng lên: “Óa, mình sắp dọn nhà, mình sắp có nhà lớn rồi!"
Vân Mộc Văn chớp mắt rồi cười lên đầy tinh ranh: “Thế là hết đuổi dì đi được rồi nhá bé con. Nhà con đi đâu, dì theo đó. Đồ chơi quà vặt của con phải chia cho dì hết, sau này dì chờ con nuôi dì tới già, hiểu không?"
Gương mặt cô bé từ phấn khởi thoắt cái biến thành tủi hờn, không vui nổi nữa.
"Thôi được rồi, em đừng chọc cháu nữa", Vân Mộc Thanh vừa quở vừa tra cứu trên điện thoại, do dự lẩm bẩm: “Có chỗ nào cho thuê nhà nhỉ?"
Sở Phàm nãy giờ vẫn ngồi một bên bỗng nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi còn một căn nhà ở Giang Lăng, hay là dọn đến đó?"
Nếu cân nhắc đến việc chung sống dài lâu thì căn biệt thự nhờ La Cường mua với giá năm mươi triệu kia hiện giờ vẫn chờ người vào ở.
"Anh?", Vân Mộc Thanh liếc sang rồi hừ nhẹ: “Nhà cấp bốn hay tầng hầm hử?"
Cái tên này nếu có nhà riêng thì cần gì phải ăn dầm nằm dề trên sô pha nhà cô suốt một tháng trời?
Sở Phàm bình tĩnh đáp: “Vị trí cũng không tốt lắm, xem như tạm được", sau một hồi suy nghĩ, anh tiếp lời: “Hình như tên là... biệt thự núi Hải Đường?"
Phụt!
Vân Mộc Văn lập tức phun cơm ra bàn, nỗi khiếp sợ tràn đầy trên mặt. Vân Mộc Thanh cũng kinh ngạc mở to mắt.
"Anh... anh nói lại xem? Anh không giỡn đấy chứ?"
Biệt thự núi Hải Đường chính là khu nhà ở đắt đỏ nhất, sở hữu phong cảnh đẹp nhất trong toàn Giang Lăng, căn rẻ nhất cũng phải hơn mười triệu tệ.
Sở Phàm bật cười: “Giỡn hay không thì đưa mọi người đi một chuyến là biết liền chứ gì?"
"Thấy rồi sẽ biết".