Diệp Vinh Hữu vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Diệp Vinh Thiều đã vội vã dẫn theo cả đám người nhà họ Diệp chạy tới lần lượt chào hỏi chủ các gia tộc quyền quý trong giới thượng lưu.
“Xin chào ông chủ nhà họ Triệu”.
“Xin chào ông chủ nhà họ Tôn”.
“Xin chào ông chủ nhà họ Lý”.
Bọn họ đều là chủ các gia tộc quyền quý bậc nhất của khu Tây Bắc, là mục tiêu mà bao đời nhà họ Diệp đều nỗ lực theo đuổi. Nói cách khác, những người này chỉ cần tùy tiện bóp một cái cũng có thể bóp chết nhà họ Diệp của bọn họ.
Vậy mà hôm nay, những ông chủ ngày thường cao ngạo tôn quý lại xếp hàng tới tham dự lễ cưới của nhà họ Diệp.
Đám người nhà họ Diệp vừa kích động lại vừa mừng rỡ không thôi.
Diệp Kiến Lĩnh lại càng cung kính khom người thật thấp hành lễ với người dẫn đầu Thẩm Vạn Tuyên, thái độ cực kỳ tôn kính: “Ông Thẩm có thể tới đây là niềm vinh hạnh lớn nhất của nhà họ Diệp chúng tôi. Nhà họ Diệp vô cùng cảm kích sự có mặt của ông”.
Thẩm Vạn Tuyên ôn hòa xua tay rồi cười khà khà nói: “Ông Diệp khách sáo quá. Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn được uống chén rượu mừng, xin chút may mắn. Tính ra chúng tôi là người làm phiền đến nhà họ Diệp các ông mới phải”.
Đám người nhà họ Diệp vừa nơm nớp lo lắng vừa mừng thầm, vội vàng mời Thẩm Vạn Tuyên vào trong hội trường.
Ở một bên khác, hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng ngây ngẩn cả người. Bọn họ nhanh chóng đứng dậy nghênh đón đoàn người Thẩm Vạn Tuyên, đồng thời cũng phải thay đổi cách nhìn với người nhà họ Diệp.
“Ông Diệp à, ông thật biết giấu tài đó. Không ngờ ông có thể mời cả người giàu nhất như ông Thẩm Vạn Tuyên tới tham gia lễ cưới, đúng là khiến bọn tôi được mở rộng tầm mắt”, Tiết Trường Phương cực kỳ ngưỡng mộ, tỏ ra khách sáo hơn hẳn.
Nếu lấy thân phận chủ nhà họ Tiết và hội trưởng Hiệp hội võ thuật khu Tây Bắc của ông ta để mời Thẩm Vạn Tuyên thì còn phải phụ thuộc vào sự sắp xếp thời gian của đối phương. Ông ta mà không mời năm lần bảy lượt thì khó có thể mời được đối phương tới.
Diệp Vinh Thiều vui như mở cờ trong bụng, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, khiêm tốn. Ông ta xua tay nói: “Ông Tiết quá khen rồi. Tôi nào có năng lực mời được nhà họ Thẩm giàu có nhất nơi này”.
“Tất cả là nhờ Vinh Hữu nhà chúng tôi đó. Thằng bé là bạn tri kỷ của ông Thẩm, rất thân thiết. Trong đêm tiệc từ thiện lần trước, nhà họ Diệp chúng tôi được ông Thẩm mời tới tham dự đều nhờ vào Vinh Hữu cả đó”.
Cái gì?
Bạn tri kỷ của Thẩm Vạn Tuyên sao? Tên nhóc nhà họ Diệp này có bản lĩnh thật đấy!
Phải biết rằng năng lực hiện giờ của Thẩm Vạn Tuyên lớn mạnh đến cỡ nào, là doanh nhân hàng đầu được Quân thần của Long Hồn nâng đỡ, tiếng tăm lừng lẫy vang xa.
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương không khỏi cảm thấy kinh hãi. Những vị khách mời đang có mặt tại đó đều tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ. Không hổ là người tài xuất chúng, nhà họ Diệp đã sinh ra nhân tài rồi!
Thấy con trai của mình đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, Hoàng Phương cũng lấy làm kiêu ngạo, sung sướng ghê lắm.
Từ trước đến nay bà ta vẫn luôn ham mê hư danh, sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Bà ta vội vàng kéo theo Diệp Vinh Hữu đi tới bên cạnh Thẩm Vạn Tuyên rồi nói: “Vinh Hữu à, con và ông Thẩm đã là bạn bè tâm giao, hai người nói chuyện vui vẻ nhé”.
Diệp Vinh Thiều cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Đúng vậy đấy. Vinh Hữu à, con phải tiếp đãi ông Thẩm cho thật tốt đó”.
Da đầu của Diệp Vinh Hữu trở nên tê rần. Hắn vừa ngại ngùng lại vừa sợ hãi, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chào, chào ông Thẩm...”
“Cậu trai trẻ này là ai vậy?”, Thẩm Vạn Tuyên quét mắt đánh giá Diệp Vinh Hữu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.
Điều này cho thấy ông ấy hoàn toàn không hề quen biết Diệp Vinh Hữu.
Đám người nhà họ Diệp lập tức luống cuống tay chân, ai cũng trợn tròn mắt ngơ ngác tại chỗ.
Hoàng Phương vẫn chưa từ bỏ hy vọng, kiên trì nói: “Ông Thẩm, chẳng phải ông nhận được lời mời của Vinh Hữu nhà chúng tôi nên mới đồng ý tới tham gia lễ cười lần này của nhà họ Diệp chúng tôi đấy sao?”
“Ông xem kìa, để giữ thể diện cho Vinh Hữu nhà chúng tôi, ông còn gọi thêm rất nhiều ông chủ của các gia tộc quyền quý tới đây nữa mà”.
“Đúng vậy, chẳng phải ông và Vinh Hữu nhà chúng tôi là bạn bè vô cùng thân thiết của nhau đấy sao?”
Thẩm Vạn Tuyên sững người. Ông ấy hoàn toàn không biết cái người tên Diệp Vinh Hữu này ở đâu ra, sao trở thành bạn bè tri kỷ với hắn được cơ chứ?
“Thật ngại quá, tôi thật sự không quen biết cậu chủ nhà họ Diệp này”, Thẩm Vạn Tuyên khách sáo lên tiếng rồi lịch sự đứng dậy rời đi.
Mấy người đi theo ông ấy cũng bắt đầu bật cười châm chọc, khó chịu lên tiếng.
“Đúng vậy đó, Diệp Vinh Hữu, Lưu Vinh Hữu cái quái gì? Ai biết cậu ta là ai?”
“Cậu ta là cái thá gì mà cũng xứng để chúng tôi phải đích thân tới đây? Sao chúng tôi phải giữ thể diện cho cậu ta?”
“Dạo này, thứ thấp kém gì cũng dám mượn danh tiếng của ông Thẩm để giả danh lừa bịp cả. Đúng là quá khốn nạn”.
Ầm ầm.
Không ngờ Diệp Vinh Hữu lại không hề quen biết Thẩm Vạn Tuyên.
Sao, sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ? Rốt cuộc Thẩm Vạn Tuyên được ai mời tới?
Ngay lập tức, đám người nhà họ Diệp đều bùng nổ như ong vỡ tổ. Nhà bọn họ đã trở thành tiêu đề cho mọi người bàn tán chỉ trích, mất hết sạch mặt mũi.
Diệp Vinh Hữu lại càng cúi gằm mặt xuống. Bây giờ hắn chỉ muốn chui quách xuống cái lỗ nào cho xong chuyện.
Diệp Vinh Thiều hung ác trợn mắt lườm hắn một cái, tỏ ý về nhà sẽ tính sổ với hắn.
Ông ta mặt dày, quay sang cung kính nói với Thẩm Vạn Tuyên: “Thưa ông Thẩm, là do tôi không biết ý tứ. Xin ông hãy ngồi xuống, mời ông ngồi ạ”.
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, nếu ông Thẩm đã cất công tới đây thì mời ông hãy ngồi lại một lúc. Vị trí này được chuẩn bị riêng cho ông đấy ạ”.
Bọn họ giơ tay chỉ vào chiếc ghế được xếp chính giữa. Không thể nghi ngờ, đây là chiếc ghế dành cho người tôn quý nhất, chỉ người có thân phận cao quý nhất mới có tư cách ngồi vào đó.
Thẩm Vạn Tuyên lại lắc đầu, giọng điệu mang theo ý tứ sâu xa: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn chưa đủ tư cách để ngồi vào vị trí này đâu”.
“Vậy, vậy thì ông muốn ngồi ở đâu ạ?”
Lúc đám người nhà họ Diệp vẫn còn sững sờ, Thẩm Vạn Tuyên liếc mắt nhìn, thấy Sở Phàm đang đứng ở tận ngoài cùng đang mỉm cười gật đầu với ông ấy.
Hai mắt Thẩm Vạn Tuyên lập tức sáng bừng lên. Ông ấy bật cười nói: “Tôi ngồi ở đây thôi”.
“Chúng tôi cũng ngồi ở đây”.
Mấy ông chủ quyền quý cũng đã nhìn thấy Sở Phàm, lập tức mừng rỡ chạy vọt đến. Có một số người không có chỗ ngồi cũng không thèm để ý tới hình tượng mà cầm mấy cái ghế nhỏ kích động ngồi sát bên cạnh Sở Phàm.
Chuyện, chuyện này…
Đám người nhà họ Diệp đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng nghi hoặc nhìn theo.
“Ông Diệp à, rốt cuộc ông Thẩm và mấy vị chủ nhà kia bị làm sao vậy? Chúng ta dành cho bọn họ những chỗ ngồi cao quý nhất thì bọn họ lại không chịu ngồi, sao cứ nằng nặc chen chúc ngồi với đám người hầu kẻ hạ kia thế?”
“Có lẽ là, những người có địa vị cao đều thích tỏ ra khiêm tốn chăng?”, Diệp Vinh Thiều gật gù phân tích: “Dạo gần đây ông Thẩm nổi tiếng quá, tôi đoán có lẽ ông ấy muốn khiêm tốn một chút, không muốn bị người khác nhìn chằm chằm cũng nên”.
“Chắc là vậy rồi”, Tiết Trường Phương cũng không khỏi cảm thán: “Đây chính là tinh thần đáng quý của ông Thẩm, coi danh lợi chỉ là gió thoảng mây bay. Chúng ta vẫn cần phải rèn luyện thêm nhiều.”
Đám người nhà họ Diệp nghe vậy đều tỏ vẻ kính nể và sùng bái.
Bọn họ nào biết được, Thẩm Vạn Tuyên và đám chủ nhà kia chẳng hề quan tâm đến cái gọi là “khiêm tốn” và “tinh thần” gì đó.
Bọn họ thi nhau chạy đến phía sau hoàn toàn là vì ở đó có Sở Phàm!
Đây chính là Quân thần của Long Hồn, người anh hùng mang trên mình vinh quang của cả quốc gia!
Đột nhiên có cơ hội được làm quen với người chỉ được nghe danh trong truyền thuyết này, đừng nói là phải ngồi cùng đám người nghèo hèn thấp kém, kể cả có phải ngồi xổm dưới gầm cầu thì bọn họ cũng cam lòng. Thậm chí bọn họ còn mừng rỡ như điên, đua nhau chạy tới.
Người nhà họ Diệp không nghĩ được xa, nhìn không ra được ý tứ này. Bọn họ còn đang vô cùng đắc ý với trí tuệ cao siêu của bản thân.
Khi đám người nhà họ Diệp còn chưa hết kinh ngạc vì chuyến thăm của Thẩm Vạn Tuyên thì đã nghe thấy một tiếng hét lớn đột ngột truyền tới:
“Chủ tịch tỉnh Tây Dã Quản Bá Anh tới!”