Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453: Mày nhất định phải đến

Đêm rét căm căm.


Trong văn phòng ở tầng cao nhất của trụ sở Hiệp hội võ thuật, Ngụy Trung Hồ nheo mắt nhìn chằm chằm tờ lệnh bắt giữ với nét chữ lưu loát được đặt trên bàn. Gương mặt ông ta trắng toát như cẩm thạch, lạnh lùng như đá tảng.


Một hồi sau, ông ta mới thong thả mở miệng: “Vậy là nhiệm vụ tôi giao cho anh không những thất bại hoàn toàn mà tất cả gián điệp nằm vùng của chúng ta trong quân đội cũng bị tóm gọn, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể”.


"Hơn nữa Sở Phàm còn gửi lệnh bắt giữ đến đây, tuyên bố muốn tống chúng ta vào tù?"


"Đúng vậy thưa bố”.


Trước bàn đọc sách, Tiểu Thiên Tế Ngụy Kỳ Luân hai gối chạm đất, trán mướt mồ hôi, đáp lại với vẻ run sợ.



Khi nhận được lệnh bắt giữ này, hắn cũng đã do dự hồi lâu trước khi quyết định nói lại nguyên văn lời Sở Phàm cho Ngụy Trung Hồ nghe.


Lệnh bắt giữ tất nhiên được đặt chễm chệ trên bàn tại trụ sở chính của Hiệp hội võ thuật.


Ngụy Trung Hồ tàn nhẫn cười thành tiếng: “Sau mười mấy năm thành lập, đây là lần đầu tiên Hiệp hội võ thuật nhận được lệnh bắt giữ”.


"Anh Chín, anh cũng giỏi thật”.


Ngụy Trung Hồ xé tờ giấy thành từng mảnh, đôi mắt híp xoáy vào Ngụy Kỳ Luân như rắn độc theo dõi con mồi.


Thịch!


Mặt Ngụy Kỳ Luân tái mét, vội vàng dập đầu xin lỗi: “Thưa bố, con trai vô dụng, tội đáng chết nghìn lần”.


"Nhưng xin bố nể tình con vất vả chịu khó nhiều năm qua, cho con một cơ hội bù đắp sai lầm”.


"Bù đắp sai lầm? Ha, chú định bù lại bằng cách nào?"


Ngụy Trung Hồ im lặng không nói gì, con cả là Ngụy Trấn Luân đã cười một tiếng đầy khiêu khích, không chút kiêng dè nói.


"Chú Chín, chú có biết hành động ngu xuẩn này của chú đã khiến Hiệp hội chúng ta phải chịu tổn thất lớn thế nào không?"


"Số gián điệp quân đội chúng ta dốc lòng tuyển chọn suốt mười mấy năm qua bị lật tẩy toàn bộ, tất cả đều bị quân đội điều tra nhổ sạch, thành công dã tràng”.


"Mười mấy gia tộc quyền quý và mấy trăm vị quan lớn trong quân đội lẫn giới chính trị đều tỏ thái độ bất mãn với Hiệp hội võ thuật, chú có cảm nhận được áp lực này không?"


"Chưa hết, hiện giờ trên khắp cả nước đang lan truyền tin đồn 'Hiệp hội võ thuật công khai khiêu khích pháp luật và kỷ luật quân đội, tự thay đổi công lao chinh chiến vì nước vì dân của tướng sĩ'. Đây là một đòn nặng nề vào danh dự của Hiệp hội và của bố. Chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức mới có thể lấy lại hình tượng cho Hiệp hội đây?"


Một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Ngụy Trấn Luân, hắn chỉ ước gì có thể đạp đứa con thứ chín luôn được cưng chiều nhất nhà này xuống địa ngục cho xong.


Nơi có người là giang hồ, nơi có người sẽ có tranh chấp, Hiệp hội võ thuật cũng không ngoại lệ.


Chín người con nuôi của Cửu Thiên Tế không ngừng tranh giành đấu đá với nhau, trong đó con cả và con thứ chín là nổi bật nhất.


Nếu có thể, việc mượn tay Sở Phàm hạ bệ đứa em này tuyệt đối là tin mừng với Ngụy Trấn Luân.


Ngụy Kỳ Luân sao lại không biết điều này, nhưng cho dù trong bụng đang chất chứa lửa giận ngập trời cũng không dám hé răng lấy một lời.


Vì hắn là một kẻ thất bại, mà thất bại đồng nghĩa với vô dụng trong Hiệp hội võ thuật!


Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, thành khẩn nhận lỗi: “Con trai biết lỗi, mong bố trách phạt”.


Ngụy Trấn Luân lập tức xen vào: “Thưa bố, chú Chín phạm phải tội lớn, con cho rằng nên phạt nặng, bãi nhiệm chú ấy khỏi chức vị trưởng lão Hiệp hội võ thuật, giữ lại chờ ngày điều tra”.


Một khi mất đi vị trí trưởng lão, Ngụy Kỳ Luân chẳng khác gì con hổ bị nhổ nanh, khó trở mình lần nữa.


Nhưng chút mưu mô này của hắn ta lại không qua được đôi mắt tinh tường của lão cáo già Ngụy Trung Hồ.



Ông ta nhìn hai anh em với vẻ sâu kín: “Nể tình anh Chín còn trẻ người non dạ, lần này tôi tha cho anh. Sau khi lễ kỷ niệm ngày thành lập của Hiệp hội võ thuật kết thúc, cấm túc anh trong ba tháng, tự ngẫm lại cho tốt”.


"Đội ơn bố tha thứ!", Ngụy Kỳ Luân hít vào một hơi như vừa nhặt về được một cái mạng.


Ngụy Trấn Luân tuy bất mãn nhưng vẫn gặng ra một câu: “Bố anh minh”.


"Tất cả đứng lên đi”.


Ngụy Trung Hồ khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Tôi biết anh em các anh vốn tính kiêu ngạo, không ai chịu thua ai, luôn phân cao thấp trong nội bộ Hiệp hội võ thuật...”


"Tôi cũng cho phép điều này, bởi vì muốn thành nghiệp lớn ắt phải có lòng dạ sắt đá; muốn leo lên vị trí của tôi lại càng phải tàn nhẫn máu lạnh”.


"Nhưng vào thời điểm này, tôi hy vọng các anh có thể đoàn kết cùng chống lại kẻ thù chung...”


Ông ta cười khẩy: “Thằng oắt con Sở Phàm không biết trời cao đất rộng mà cũng muốn diễu võ giương oai trên đầu Hiệp hội võ thuật ư? Nếu không dạy cho nó một bài học, e rằng người đời sẽ cho rằng chúng ta thật sự là cục bột mặc người nhào nặn”.


"Nó muốn đến bắt tôi vào lễ kỷ niệm đúng không? Được, chúng ta sẽ chờ. Tôi cũng muốn xem nó có năng lực ấy hay không”.


Ngụy Trung Hồ phất tay, khí thế không khác gì gã kiêu hùng nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Thật sự là vậy, bằng không một thái giám như ông ta đã không thể xây dựng nên Hiệp hội võ thuật với hàng triệu đệ tử sẵn sàng nghe lệnh chỉ sau mười mấy năm ngẳn ngủi.


Hai anh em Ngụy Kỳ Luân, Ngụy Trấn Luân cũng bị thái độ của ông ta làm cho kích động theo.


Ngụy Kỳ Luân khom người: “Thưa bố, Tứ Đại Thiên Vương của Hiệp hội đã trở về vị trí vào đêm qua, đang triệu tập mười nghìn đệ tử tinh anh, mỗi người đều là cao thủ Ám Kình!"


Tứ Đại Thiên Vương của Hiệp hội võ thuật đều là những cao thủ cấp Tông sư từng theo Ngụy Trung Hồ nam chinh bắc chiến, có công sáng lập Hiệp hội võ thuật, địa vị dưới một người trên vạn người!


Bốn vị Tông sư cộng thêm mười nghìn cao thủ nội kình là một lực lượng dư sức càn quét tất cả ở bất kỳ quốc gia nào!


Ngụy Trung Hồ khẽ gật đầu, lòng tin tràn trề.


"Thưa bố, con đã đánh tiếng chào hỏi. Những người đứng đầu các gia tộc ở Yên Kinh và các vương công đại thần đều sẽ có mặt vào lễ kỷ niệm...”


Ngụy Trấn Luân phấn khởi báo cáo: “Hơn nữa, Hoàng tộc họ Tô ở Đế Đô cũng phái sứ giả đến chúc mừng mười lăm năm thành lập của hiệp hội ta”.







Đôi mắt Ngụy Trung Hồ sáng lên: “Được! Có Hoàng tộc ở đây, để tôi chống mắt lên xem thằng oắt Sở Phàm ấy có làm nên trò trống gì không!"


Một tiếng cười khàn bật ra, đôi mắt ông ta dõi về phương xa, trên mặt là nét cười mỉa mai.


Sau mười mấy năm phát triển rực rỡ, Hiệp hội võ thuật đã sở hữu một mạng lưới lợi ích đan xen chồng chéo phức tạp.


Mà Hiệp hội chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi, con quái vật thật sự đang ẩn nấp dưới đáy biển kia chính là những tập đoàn của các gia tộc quyền quý, tập chí là ba đời Hoàng tộc ở Đế Đô!


Từ xưa đến nay, quý tộc khống chế tư bản, tư bản lại hút máu của hàng triệu người dân để nuôi dưỡng quý tộc, tạo thành một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, được kế thừa qua nhiều thế hệ.


Sở Phàm kia chỉ có một thân một mình mà lại muốn lật đổ những tập đoàn quý tộc, phá vỡ quy định đã tồn tại suốt ba trăm năm qua ư?


Hoang đường biết bao! Nực cười biết bao!


Ngụy Trấn Luân kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu Sở Phàm dám xuất hiện, ngày này năm sau chính là giỗ đầu của nó!"


Hắn ta liếm mép với vẻ thèm thuồng phấn khích.


Tin tức chấn động toàn quốc như hạ bệ Chiến thần đứng đầu một nước, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến máu toàn thân hắn sôi trào vì kích động.


"Ngày hôm đó mày nhất định phải đến đấy...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK