Ông lão vừa xông vào mặc một bộ sườn xám nam, ánh mắt giận dữ, tuy tuổi gần bảy mươi nhưng bước đi vẫn rất vững vàng, mang khí thế của người ở vị trí cao, vừa nhìn đã biết là nhân vật lớn.
Sau lưng ông ta còn có bảy tám học trò mặc đồng phục đi theo, vây quanh ông ta, cực kỳ có khí thế.
“Ông Hoàng?”
“Ông Hoàng, sao lại quấy rầy ông đến đây thế này”.
“Ông Hoàng, mau mời ngồi”.
Ông lão bước vào trong, mấy bác sĩ bên dưới đều đứng hết lên, cung kính chào hỏi, thậm chí có mấy người còn chủ động đi qua đỡ ông ta, vô cùng nịnh nọt và lấy lòng.
Ngay cả những bác sĩ nổi tiếng đức cao vọng trọng như Phó Thiên Ân và giáo sư Dương cũng không thể không đứng dậy đón chào, cười ha ha: “Ông Hoàng bận rộn còn đến đây cổ vũ, thật sự vẻ vang cho tôi quá…”
Sở Phàm nhìn thoáng qua ông lão tự cao tự đại này, hỏi: “Ông lão này phách lối thật”.
Đường Miên Miên trợn mắt xem thường: “Đây là ‘Hoàng thánh thủ’ – một trong bốn người giỏi nhất của Hạnh Lâm, còn có biệt danh là ‘Đơn Thanh thánh thủ’, là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Đông y, thường xuyên ra vào các gia tộc giàu có ở Yên Kinh, Đế Đô, khám bệnh cho những nhân vật quyền quý kia, y thuật quan hệ đều là số một, ngay cả ông ngoại tôi cũng không bằng ông ta”.
“Huống hồ nhà họ Hoàng là gia tộc Đông y trăm năm, bốn đời con một, sản nghiệp tổ tiên ‘Bảo Chi Đường’ của nhà bọn họ còn là biển hiệu Hoàng thượng tiền triều ngự phong, bây giờ đã phát triển trở thành một tập đoàn đã niêm yết, dưới trướng có hơn tám mươi chi nhánh, trải rộng khắp cả nước, giá trị hơn mười tỷ!”
Đường Miên Miên im lặng một lát rồi lại nói tiếp: “Sở Phàm, hình như Hoàng thánh thủ ghét anh, anh nhất định phải cẩn thận đó”.
Sở Phàm chỉ gật đầu chứ cũng không để tâm.
Địa vị và quan hệ của Hoàng thánh thủ có lẽ đáng sợ trong mắt người khác, nhưng hoàn toàn chẳng là gì trong mắt anh cả.
Những gia tộc giàu có sau lưng ông ta kia, dù có thắt thành một sợi dây thừng thì cũng không ngăn được một chưởng của chiến thần có một không hai thời bấy giờ là anh.
Y thuật, chỉ là một góc tảng băng chìm trong rất nhiều năng lực của Quân thần Long Hồn là anh thôi.
Hoàng thánh thủ chắp tay sau lưng nghênh ngang đi tới, hờ hững nhìn thoáng qua Phó Thiên Ân đang nghênh đón: “Ông Phó, nghe nói ông muốn làm buổi giao lưu y học gì đó, đây là chuyện tốt, tôi ủng hộ ông”.
“Nhưng ông tìm một hậu bối kiêu ngạo ngu ngốc như vậy ở đây nói chuyện nhảm nhí mê hoặc mọi người, làm hỏng danh tiếng của Đông y chúng tôi, chuyện này tôi quyết không đồng ý”.
Hoàng thánh thủ chỉ vào Sở Phàm, hùng hổ nói, rất có khí thế ‘võ lâm minh chủ rời núi, diệt trừ tà ma ngoại đạo’.
Đám người xung quanh cũng đều nhìn về phía Sở Phàm, tiếng nghi ngờ và bàn tán không ngừng vang lên.
Phó Thiên Ân cũng ngây người, ông ấy vội nói: “Ông Hoàng, có… có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
Giáo sư Dương cũng gật đầu: “Đúng vậy, có một vài tri thức lý luận của thần y Sở thật sự khiến chúng tôi sáng tỏ thông suốt, được lợi rất nhiều mà”.
“Thần y?”, Hoàng thánh thủ nhướng mày, cười nhạt: “Cậu ta cũng chỉ có thể lừa gạt đám gà mờ các người thôi, theo tôi thấy, mấy thứ cậu ta nói kia chẳng ra cái gì cả, hoàn toàn là nói hưu nói vượn!”
“Tôi tuỳ tiện ra một ví dụ nhé”.
Ông ta vuốt bộ râu dài, cười lạnh: “Dược liệu Đông y đã biết trước mắt chỉ hơn tám nghìn loại, cộng thêm dược liệu ở những vùng khác và trong ‘ghi chép những thảo dược kỳ lạ’ mà tiền bối biên soạn, cũng chỉ hơn mười hai nghìn loại, cậu lại nói là ba mươi ba nghìn ba trăm loại, đây không phải là nói hưu nói vượn, nói năng nhảm nhí thì là gì?”
Dưới bục có mấy bác sĩ Đông y bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, từ khi nãy bọn họ đã cảm thấy không đúng rồi, chỉ là không có trình độ nền móng thông thái như Hoàng thánh thủ, không thể nói ra ví dụ được thôi.
‘Thật sự đúng là ngôi sao sáng trong giới Đông y, chẳng khác nào một cuốn bách khoa toàn thư cả’, vô số người thầm cảm thán trong lòng.
“Cỏ cây trên núi, đều có thể làm thuốc”, Sở Phàm chỉ bình tĩnh nói, đưa ra một đáp án long trời lở đất:
“Đông y là gắn liền với thiên nhiên, đạo lý tương sinh tương khắc, gió là thuốc, mưa là thuốc, sấm chớp, đan dược, núi sông đều có thể làm thuốc, chỉ là theo những cách khác nhau mà thôi, nếu tính như vậy, thuốc trên thế gian chẳng phải có rất nhiều loại sao?”
Hoàng thánh thủ sủng sốt, cười khẩy: “Hoang đường, đúng là hoang đường, tôi học y sáu mươi năm, chưa từng nghe thấy lời bàn kỳ lạ thế này…
Sở Phàm bình tĩnh nói: “Ông không biết, chỉ có thể chứng tỏ ông kiến thức hạn hẹp, không thông y thuật”.
Hoàng thánh thủ nhếch miệng, tức giận đến mức bật cười: “Tôi kiến thức hạn hẹp? Tôi không thông y thuật? Ha ha, đúng là buồn cười! Nhìn khắp cả nước, cậu là người đầu tiên dám nói tôi không thông y thuật đấy”.
“Được, dù tôi kiến thức hạn hẹp, nhưng ‘ghi chép những thảo dược kỳ lạ’ là tâm huyết của tiền bối bốn đời nhà họ Hoàng tôi, tiền bối qua các đời cũng chưa từng nghe nói tới những lời bàn hoang đường này của cậu, chẳng lẽ bọn họ cũng đều là những kẻ vô dụng kiến thức hạn hẹp, không thông y thuật sao?!”
Sở Phàm vẫn hờ hững gật đầu: “Có thể nghĩ như vậy”.
Huyền Y Bảo Điển là đại sư Thế Hoang tập hợp tinh hoa hai nghìn năm của Đông y, là trí tuệ của biết bao nhiêu tiền bối ngày xưa? Giá trị y học đủ để đánh đồng với các tác phẩm như bản thảo cương mục rồi.
Nhà họ Hoàng chỉ có “ghi chép những thảo dược kỳ lạ” qua bốn đời, chỉ hơn một trăm năm, sao có thể đánh đồng được?
Nghe thấy lời này, mấy bác sĩ xung quanh đều sợ đến ngây người, mấy học trò sau lưng Hoàng thánh thủ chỉ hận không thể đánh Sở Phàm một trận.
Dám nói thẳng nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Đông y đương thời là “không thông y học”? Còn nói luôn những tiền bối của nhà họ Hoàng đều là đồ vô dụng kiến thức hạn hẹp, chàng trai trẻ này thật là ngông cuồng quá!
Bọn họ đều là những nhân vật như tổ tông đấy.
Hoàng thánh thủ càng tức giận hơn, khuôn mặt già xanh đỏ luân phiên, tức đến mức sắp nổ phổi.
Người như ông ta coi trọng truyền thừa nhất, tổ tiên các đời của nhà họ Hoàng là sự kiêu ngạo của ông ta, là tấm gương, là mục tiêu ông ta truy đuổi cả đời.
Mà thằng nhóc Sở Phàm này lại dám sỉ nhục tổ tiên của ông ta, sỉ nhục tín ngưỡng của ông ta?!
“Giỏi, giỏi, giỏi lắm!”, Hoàng thánh thủ ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Phàm, tức giận đến mức không nói nên lời: “Tôi sống bảy mươi năm rồi vẫn chưa thấy hậu bối nào ngông cuồng như cậu đâu, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt mà”.
“Nếu đã thế, vậy tôi sẽ lĩnh giáo trình độ của ‘thần y’ là cậu, để tôi mở rộng tầm mắt xem”.
Sắc mặt Hoàng thánh thủ vô cùng u ám, quát lên: “Ông Phó, chuẩn bị đi, tôi muốn đấu y với ‘thần y’ này! Dùng y học để nói chuyện, một trận quyết định thắng bại”.
Xung quanh lập tức xôn xao, ông Hoàng không nhịn được muốn ra tay dạy dỗ Sở Phàm rồi.
Có thể nhìn thấy ông Hoàng ra tay, hôm nay đến đây thật đáng giá.
“Ông Hoàng bớt giận, bớt giận…”, Phó Thiên Ân căng thẳng đến mức trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục trấn an Hoàng thánh thủ: “Ông là tiền bối, là nhân vật được mọi người kính trọng, chấp nhặt với tiểu bối làm gì, dù có thẳng cũng đâu có vinh quang”.
Ông ấy liên tục thúc giục Sở Phàm, đưa mắt ra hiệu, nôn nóng nói: “Sở Phàm, mau xin lỗi ông Hoàng đi”.
Ông ấy thật lòng suy nghĩ vì Sở Phàm, tuy y thuật của Sở Phàm không tầm thường, nhưng đối phương là gia tộc Đông y truyền thừa trăm năm, ngôi sao sáng của giới Đông y thời bấy giờ, là Hoàng thánh thủ đó, dù nhìn khắp cả nước, trình độ y học của ông ta cũng có thể đứng top ba!
Càng khỏi nói tới công ty chi nhánh của “Bảo Chi Lâm” dưới tên ông ta trải rộng khắp cả nước, giá trị chục tỷ, còn có qua lại với rất nhiều nhân vật lớn của giới giàu có Yên Kinh, Đế Đô, Sở Phàm chỉ là một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, sao có thể đấu với ông ta chứ.
Đường Miên Miên cũng cắn môi, kéo tay Sở Phàm lắc đầu, ý bảo anh tạm thời chịu thua đi, tuyệt đối đừng lấy trứng chọi đá.
Hoàng thánh thủ hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo chuẩn bị nhận trà xin lỗi của Sở Phàm, đợi anh nhận lỗi với tiền bối nhà họ Hoàng…
Nhưng mà…
Sở Phàm ung dung bảo: “Được, tôi đấu với ông!”
“Nhưng nói trước đã, thắng ông, tôi có lợi ích gì? Trước giờ tôi chưa từng làm mua bán lỗ vốn”.
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ…