Ánh mắt Sở Phàm tràn ngập lạnh lẽo.
Vân Mộc Thanh tức giận gắt lên: “Cô làm ơn tôn trọng người khác một chút đi, cô nói vậy là sao hả?"
"Rõ ràng là cô dẫn chó đi dạo sai quy định. Giống chó lai sói vốn hung dữ, hay tấn công người. Nơi công cộng lại đông đúc như vậy, lỡ nó cắn trúng ai đó thì sao?"
"Nực cười, tôi phải làm gì, phải đối xử con trai tôi thế nào còn phải nhờ cô dạy à?", ả mập cười khinh khỉnh, vênh váo đáp lại.
"Cô biết nó sẽ cắn người, biết nó hung dữ mà còn cố tình lượn qua lượn lại trước mặt nó? Sao hèn vậy? Cô không biết đi đường vòng à? Không biết né nó ra à?"
"Cô bị đui hay bị què, hả? Bản thân mình chẳng ra gì mà còn lên mặt dạy đời người khác, tôi thấy cô còn không bằng một con chó”.
Nước bọt ả ta phun tứ tung theo từng câu mắng nhiếc: “Thứ thấp kém như các người sao lại có tư cách xuất hiện ở chung cư cao cấp này vậy? Vừa nhìn đã biết lũ quê mùa thấp kém”.
"Cô...”, Vân Mộc Thanh nào phải là đối thủ của hạng đàn bà đanh đá này, tức đến run người.
Ả mập cho rằng gia đình Sở Phàm là hạng nhu nhược nên càng không thèm nể nang gì, lắc lắc thân hình béo ị, lên giọng dạy dỗ: “Cô cái gì mà cô. Lần sau gặp lại thì cút chỗ khác cho tôi, đỡ cho con tôi lại ngứa mắt cắn chết thứ con hoang nhà các người”.
"Mẹ nói đúng không nào cục cưng...”, ả vừa nói vừa xoa đầu con chó săn đầy âu yếm.
"Gâu gâu gâu!", con vật cậy thế chủ cũng sủa toáng lên như đang ra oai.
"Hức hức...”, gương mặt Đan Đan đã trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi nép vào lòng Sở Phàm khóc thành tiếng.
Vân Mộc Thanh vội vã dỗ dành cô bé.
"Xem kìa, con tôi chỉ muốn chào hỏi tí thôi mà nó đã sợ rồi, ha ha...”, điệu cười đầy đắc ý của ả mập khiến những tảng mỡ trên người ả lắc lư theo.
"Quê mùa chính là quê mùa, dạy con cũng thành thứ vô dụng, nhát như thỏ đế”.
Lúc này, Sở Phàm đặt Đan Đan vào tay Vân Mộc Thanh, liếc nhìn ả ta: “Cô gọi con chó này là con trai? Vậy xin hỏi cô đã làm loạn với loại súc vật nào mới sinh ra được nó?"
Sắc mặt ả mập thay đổi ngay lập tức, ả rú lên: “Mày! Khốn nạn! Mày mắng ai là súc vật hả? Mày muốn chết đúng không?"
"Tôi mắng ai người đó tự biết”, Sở Phàm bình thản đáp: “Cô không phải súc vật thì làm sao sinh ra chó được?"
"Trời đất ơi thằng nhà quê này! Mày dám mắng bà? Mày ăn gan hùm à?"
Ả mập tức muốn bầm cả gan, hùng hổ chống nạnh chỉ con chó săn: “Lên đi con trai! Cắn chết nó cho mẹ!"
"Gâu gâu gâu!"
Con chó lập tức chồm về phía Sở Phàm trong những tiếng sủa vang trời như muốn xé xác anh thành từng mảnh.
Ả mập nở một nụ cười độc địa, giở giọng huênh hoang: “Con trai tao chính là chó sói Tiệp Khắc thuần chủng, mỗi bữa đều được cho ăn thịt sống, đã cắn chết không biết bao nhiêu thứ con hoang khốn nạn. Dám mắng bà? Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!"
Bốp!
Sở Phàm đứng trước Vân Mộc Thanh và Đan Đan, thậm chí không thèm nhấc mắt lên nhìn, chỉ tung chân đá một cú vào ngực con chó.
Tiếng sủa điên dại tắt ngúm, con vật bay ngược về sau rồi rơi phịch xuống đất. Nó tru lên những tiếng thảm thiết, giãy giụa thêm vài cái rồi tắt thở.
Ở vùng Tây Dã hoang vu hẻo lánh, thú dữ hoành hành kia, đến hùm beo còn phải chịu chết dưới cú đá này của Sở Phàm, nói gì tới một con chó.
"Con ơi! Ôi trời ơi cục cưng của mẹ!!"
Ả mập thét lên kinh hãi, cuống quít chạy đến kiểm tra con chó rồi phẫn nộ thét lên với Sở Phàm: “Thứ khốn kiếp! Mày... mày dám đánh chết con tao! Đền mạng cho tao!"
"Tôi còn dám đánh chết cả cô đấy, tin không?", Sở Phàm lạnh lùng lườm ả ta, sát khí hung tàn tỏa ra từ người anh khiến ả ta tái mặt.
"Con chó dữ này chỉ biết cắn người, có giữ lại cũng chỉ làm mầm họa. Cô không biết dạy thì tôi thay cô dạy nó”, Sở Phàm nói: “Đừng chọc giận tôi nữa, bằng không cô cũng sẽ có kết cục như loài súc vật này”.
Đối mặt với loại người độc địa này, nói chuyện tử tế là chuyện bất khả thi, chỉ có thể dùng bạo lực mà thôi.
"Mày... mày dám de dọa tao? Mày có biết tao là ai không? Có biết chồng tao là ai không?", ả mập điên cuồng mắng chửi: “Mày chờ đó! Có ngon thì chờ đó cho tao!"
Sở Phàm lười đôi co với ả ta, bế Đan Đan lên rồi ung dung xoay người bỏ đi.
"Ôi con của mẹ, con trai cưng của mẹ ơi, mẹ sẽ trả thù cho con...”, ả mập ôm xác con chó săn, gào khóc thảm thiết.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh cùng đưa Đan Đan trở về biệt thự, phải dỗ dành một hồi lâu sau cô bé mới không còn sợ hãi nữa.
Đan Đan chớp đôi mắt to, ngoan ngoãn xin lỗi bố mẹ, liên tục hứa rằng sau này sẽ dũng cảm hơn, không sợ chó lớn nữa.
Sở Phàm nghe vậy chỉ càng cảm thấy áy náy, tự trách mình đã không tròn bổn phận làm bố suốt năm năm qua. Anh trịnh trọng thề, từ nay về sau sẽ dùng hết khả năng bù đắp và bảo vệ con gái.
Hai người cùng ngồi xem hoạt hình cùng Đan Đan. Không bao lâu sau, gia đình Chu Long tay xách nách mang bao nhiêu là đồ dùng hằng ngày về đến, nhưng sắc mặt ai nấy đều hậm hực vô cùng, như vừa cãi nhau to với ai.
"Anh ơi, có chuyện gì giữa anh với nhà chú tư vậy?", Chu Dĩnh hỏi với giọng khó chịu: “Vừa rồi thím tư gọi điện đến mắng nhà mình một trận, cái gì mà vong ơn bội nghĩa, không biết phải trái, bội tình bạc nghĩa này nọ...”
"Còn mắng anh quen thói láo toét, đạo đức giả, suýt nữa làm hỏng việc lớn của nhà họ. Đến Chu Tuyết cũng ngọt nhạt mắng em!"
Sở Phàm nghĩ một hồi, xem ra họ vẫn chưa tin thân phận của anh, bèn cười khẽ: “Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi”.
Rồi anh kể vắn tắt lại những gì xảy ra trong nhà hàng.
"Cái gì vậy? Sao bọn họ quá đáng thế?!", Chu Dĩnh tức tối thở phì phò: “Anh có lòng tốt giúp nhà thím tư làm nhiều việc như vậy, họ không cảm ơn thì thôi mà còn vu khống anh nói dối lừa họ?"
"Đúng đấy Tiểu Phàm”, Lưu Minh Hà cũng bất bình thay con trai: “Con của mẹ giỏi giang như vậy, sao lại không thể là anh Sở giá trị mấy chục tỉ kia cơ chứ? Đám người này đúng là có mắt như mù”.
Chu Long chỉ châm một điếu thuốc đưa lên miệng, xua tay nói: “Thôi thôi, là vàng thật thì sẽ tỏa sáng. Trước sau gì cũng phải tham gia cuộc họp nhà họ Chu, đến lúc đó họ sẽ biết bản lĩnh của Tiểu Phàm nhà ta”.
Hai mắt Chu Dĩnh sáng ngời, vung nắm đấm lên không trung: “Đúng đó! Đến lúc đó anh nhớ mặc quân phục của Đại tướng vào cho bọn họ ê mặt!"
"Hừ, này thì dám xem thường anh của em, dám xem thường gia đình ta”.
Chu Long và Lưu Minh Hà cùng hít sâu một hơi, hãnh diện vô cùng.
Sở Phàm mỉm cười gật đầu: “Được”.
Lần này đến đây, mục đích của anh chính là làm chỗ dựa cho bố mẹ nuôi, thay họ lấy lại thể diện.
Mà ngày ấy đã không còn xa...