Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 417: Tôi vẫn luôn độc đoán như vậy đấy

Trong đám đông khí thế bừng bừng, một người đàn ông bụng phệ, tóc hói đứng lên, ông ta xuất trình chứng từ trong tay ra:


“Tôi là giám đốc hậu cần của quân Tây Dã, Trương Sam, các vị này là các lãnh đạo của cơ quan phòng chống tham nhũng, cơ quan thuế, cơ quan cảnh sát”.


“Chúng tôi nhận được phản hồi có người lấy danh nghĩa là quyên góp từ thiện để thu lợi bất chính, lấp đầy túi riêng, điều này đã cấu thành tội về kinh tế nghiêm trọng! Các anh phải phối hợp điều tra với chúng tôi vô điều kiện, mời đi theo chúng tôi”.


Trương Sam cười khẩy nói, vung tay muốn bắt người.


Sở Phàm vẫn im lặng, chỉ nheo mắt ghi nhớ hết từng gương mặt của mấy người này.


Một lát sau, hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người xôn xao bàn tán.



“Chuyện, chuyện này là sao? Sao lại có nhiều người xuất hiện như vậy?”


“Mấy người này mặt mày hung tợn, vừa nhìn đã biết không phải là người dễ chọc vào”.


“Thu lợi bất chính? Đùa à, chúng ta đang quyên góp cho bộ đội ở tiền tuyến mà!”


Các gia chủ nhà giàu nhíu mày, lập tức gọi điện tìm người giúp đỡ nhưng bên kia vừa nghe được tình hình đã cúp máy, làm sao dám hỏi.


Mười mấy lãnh đạo quyền lực này đi đến đâu thì dường như là đại diện cho nửa giới quan chức ở Tây Dã, ai còn dám đắc tội với họ!


Hơn nữa có thể điều động được lực lượng lớn như vậy ắt hẳn nhân vật lớn chỉ huy đằng sau là người có khả năng đáng sợ lắm?


Lúc này sắc mặt của các khách mời đều thay đổi, lần này đá phải tấm sắt, đắc tội với ông lớn nào đấy rồi!


“Cuối cùng họ cũng đến”, Thẩm Vạn Tuyên bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang diễn ra, ánh mắt sáng rực cười khẩy.


Từ lúc ông ấy bắt đầu quyên góp cho quân đội ở tiền tuyến, đã động đến cái bánh lợi nhuận của một số kẻ quyền lực thì đã gặp phải rất nhiều kiểu đe dọa và ám sát. Vào thời điểm quan trọng nhất này, cuối cùng họ cũng không thể kiềm chế được nữa mà lộ đuôi cáo của mình.


“Ông Thẩm, có cần chúng tôi ra tay không?”, sĩ quan phụ trách bảo vệ Thẩm Vạn Tuyên nhỏ giọng hỏi.


“Cảm ơn đồng chí sĩ quan, mấy ngày nay đã gây không ít phiền phức cho các cậu rồi, lần này các cậu đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn”, Thẩm Vạn Tuyên nói cảm ơn, những người này đều là lãnh đạo chức cao trong chính phủ. Nếu để quân đội can thiệp vào, e là sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ.


Thẩm Vạn Tuyên không muốn gây thêm rắc rối cho họ.


“Vâng, nếu ông Thẩm cần thì có thể lên tiếng bất cứ lúc nào”, sĩ quan đó gật đầu đứng sang hai bên, ánh mắt sắc bén lướt nhìn hiện trường.


“Giám đốc Trương phải không? Tôi là Thẩm Vạn Tuyên, là người phụ trách tiệc từ thiện tối nay, mọi quy trình và tất cả số tiền quyên góp được đều có sự cho phép và giám sát của bộ phận chính quy. Vậy xin hỏi, rốt cuộc phi pháp chỗ nào mà cần các vị lãnh đạo gây ra động tĩnh lớn như vậy?”


Thẩm Vạn Tuyên bước ra, không khiêm nhường không kiêu ngạo nói.


“Đại gia Thẩm à? Nghe danh đã lâu”.


Trương Sam ưỡn thẳng bụng bia nhìn Thẩm Vạn Tuyên, cười khẩy nói: “Theo quy định của pháp luật, bất kỳ khoản tiền nào đến quân đội cũng phải do bộ phận hậu cần của quân đội chúng tôi sắp xếp, thống nhất cách giải quyết”.


“Thẩm Vạn Tuyên, một câu hợp pháp một câu hợp nguyên tắc, vậy xin hỏi ông đã được bộ phận hậu cần của quân đội cho phép chưa? Hơn năm mươi tỷ tiền quyên góp, một mình ông nuốt hết à? Chúng tôi có trách nhiệm điều tra chính xác số tiền khổng lồ này”.


Thẩm Vạn Tuyên cực kỳ tức giận, tại sao không thông qua bộ phận hậu cần của quân đội à?


Nếu không phải bộ phận hậu cần của quân đội tham nhũng quá đáng, hết người này đến người khác thì ông ta sẽ mạo hiểm tự mình quyên góp cho quân tư sao?


Sắc mặt Thẩm Thu u ám, không khách sáo nói: “Giám đốc Trương, ông còn không rõ tại sao việc quyên góp của chúng tôi lại không thông qua bộ phận hậu cần của quân đội của các ông à? Tiền trợ cấp hằng năm cho quân đội, quyên góp xã hội có bao nhiêu tiền, thực sự được đưa đến tay các chiến sĩ lại bao nhiêu?”


“Chuyện này trong lòng ông tự rõ”.


Hiện trường lập tức bị khơi dậy cảm xúc, mọi người đều oán giận phát tiết bất mãn trong lòng.


“Thẩm Vạn Tuyên, con gái ông nói vậy có ý gì? Ông nói rõ ràng cho tôi xem nào?”, Trương Sam phẫn nộ, tức giận chỉ vào Thẩm Vạn Tuyên mắng: “Không nói rõ thì tôi bắt cô ta nhốt vào tù để thẩm vấn”.



Mấy cảnh sát phía sau khí thế bừng bừng không xem ai ra gì.


Mà lúc này, Sở Phàm ở trong đám người bước ra, lạnh lùng nói: “Bộ phận hậu cần của quân đội của các ông tham nhũng vô độ, từng người một nuốt hết tiền, cực kỳ nham hiểm, giao tiền cho các ông chính là ném vào cái động không đáy”.


“Thế nào, ý này đã đủ chưa? Ông nghe hiểu chứ?”


Sở Phàm đứng thẳng lưng, tầm mắt lướt nhìn Trương Sam.


Ầm.


Lời nói không chút nể nang gì của Sở Phàm vả thẳng vào mặt Trương Sam, cả hiện trường như nổ tung.


Thẩm Vạn Tuyên kinh ngạc, đám người vừa kích động vừa kinh ngạc đến hoảng sợ.


Sắc mặt đám Trương Sam tái mét!


Tên này đúng là đang muốn chết!


“Câm miệng, cậu là cái thá gì mà dám đổi trắng thay đen ở đây, bôi nhọ danh tiếng của bộ phận hậu cần quân đội, phá hoạt đoàn kết quân dân chúng tôi?”, Trương Sam quát lên, sau đó nói với người đàn ông mặc cảnh phục đằng sau: “Vương Siêu, tên này rất khả nghi, không chừng chính là gián điệp Tây Hạ phái đến, tôi đề nghị lập tức bắt cậu ta lại để thẩm vấn”.


Gương mặt già nua của người đàn ông mặc cảnh phục u ám nói: “Dẫn đi”.


Soạt...


Bảy tám cảnh sát đặc nhiệm lao đến ngay khiến đám người Thẩm Vạn Tuyên sợ hãi vội kêu lên cẩn thận.







Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi. Chúng còn chưa kịp lao đến, Trần Phong Hoàng ở đằng sau anh lập tức biến thành một bóng đen ra tay rất hiểm ác!


Báy tám cảnh sát ngã xuống đất gào thét thảm thiết.


Mọi người đều trợn tròn mắt, tên này thế mà còn có thể đánh đấm à? Gặp phải cao thủ rồi đây!


“Ông, ông dám công kích cảnh sát? Được lắm, đúng là làm phản hết rồi!”


Trương Sam hét to hơn, ông ta tức giận chỉ vào Sở Phàm gầm gừ: “Cậu dám đối đầu với tôi trên cái đất Tây Dã này sao? Hôm nay tôi không dạy dỗ cậu một bài học thì cậu sẽ không biết được trời cao đất dày là gì”.


“Các người lập tức điều tra cho rõ, tên này ở đâu, làm ở công ty nào, trong nhà có những ai. Ngay lập tực phá tan nhà của cậu ta, khiến công ty cậu ta phá sản, trong vòng mười phút, tôi muốn cậu ta tan nhà nát cửa!”


Trương Sam coi trời bằng vung nói: “Dám động vào đầu của ông đây, đúng là chán sống rồi, xem tôi xử lý cậu thế nào!”


Sắc mặt Thẩm Vạn Tuyên thay đổi, lòng chùng xuống.


Đám người Trương Sam này đều là lãnh đạo có chức quyền ở Tây Dã, không nói đến Sở Phàm, dù là gia tộc giàu có cũng không chịu nổi chúng.


Đặc quyền trong tay họ, nói muốn ai tan nhà nát cửa dễ dàng như ăn một bữa cơm.


“Các vị lãnh đạo bớt giận…”, ông ấy vội vã nói mấy lời dễ nghe, liên tục nháy mắt với Sở Phàm tỏ ý anh nên nhường nhịn một chút.


Nhưng Sở Phàm lại nheo mắt nhìn ông ta: “Ông thật có uy phong, muốn động vào ai thì động, cũng không sợ bị vạch trần mà cứ phạm tội nghiêm trọng à?”


“Ha ha ha…”


Trương Sam bỗng bật cười, cao ngạo khinh thường chỉ vào các ông chủ nhà giàu: “Đúng vậy, ông đây vẫn luôn độc đoán như vậy ở Tây Dã đấy. Cậu hỏi họ xem ai có thể động vào tôi? Ai dám động vào tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK