Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91: Nhằm vào ông?

Rời khỏi phòng tập Taekwondo, Sở Phàm được Mộ Dung Thích dẫn đến nhà sách của mình ở đại học Giang Lăng.


Tài liệu liên quan đến vị cao tăng tịnh thế chữa khỏi độc Mạn Đà La kia đã được chuẩn bị xong từ trước, có chừng hai cái thùng to.


Sở Phàm tập trung lật xem tìm hiểu, nửa tiếng sau, anh hơi mệt mỏi dụi mắt, thở dài một tiếng:


“Thì ra ‘độc Mạn Đà La’ của Thánh điện là kịch động tinh luyện mấy chục lần, chuyên nhằm vào võ giả có thực lực cao cường. Hơn nữa mình trúng độc ba năm, đã xâm nhập vào trong xương tuỷ, dù là cao tăng tịnh thế cũng chỉ ghi lại cách xoa dịu, không có thuốc giải”.


“Trừ khi mình đột phá lên cấp Thần, đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, thay da đổi thịt, bách độc bất xâm, khi đó đương nhiên độc Mạn Đà La đã không còn là vấn đề nữa”.



Mắt Sở Phàm sáng lên, cuối cùng cũng có chút thu hoạch, nhìn thấy tương lai tươi sáng.


Võ đạo cửu phẩm, thất phẩm nhập Tông, mà sau cửu phẩm chính là Thần cảnh trong truyền thuyết.


Sau bảy phẩm, mỗi khi đột phá một bước đều là một sự phát triển về chất, giống như rãnh trời vậy, giới võ đạo bây giờ, Tông sư thất phẩm đã là rồng phụng trong biển người, địa vị cao quý rồi.


Đại Tông sư cửu phẩm nhìn khắp cả thế giới cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều được các nước thờ phụng như thần tiên lão tổ.


Còn về Thần cảnh, đó gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết của các tôn giáo, thần thoại, chưa từng có ai gặp được, đột phá Thần cảnh, nói dễ hơn làm?


Nhưng lúc này Sở Phàm chỉ cười nhạt, vô cùng tự tin và kiêu ngạo.


“Thần cảnh ư, chỉ cách nửa bước mà thôi”.


Ba năm trước, khi anh càn quét Thánh điện, tắm máu thế giới ngầm phương Tây đã đột phá bình cảnh Đại Tông sư cửu phẩm, đạt tới cảnh giới “bán bộ Thần cảnh”, đã chạm được đến cánh cửa Thần cảnh trong truyền thuyết rồi.


Bây giờ vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, tạm thời chỉ có thể phát huy thực lực Tông sư đỉnh cao bát phẩm thôi, nhưng mặc dù như thế, Sở Phàm vẫn là kẻ vô địch trong giới võ cổ.


Dù có Đại Tông sư cửu phẩm đến, Sở Phàm cũng có lòng tin có thể chém chết bọn họ!


“Theo thiên phú và tâm trạng của tôi, trong vòng ba năm đột phá đến Thần cảnh không thành vấn đề, chỉ cần khống chế được cảm xúc, đừng để rơi vào trạng thái nóng nảy, làm ảnh hưởng đến người thân bên cạnh, thì độc Mạn Đà La này chẳng có gì đáng sợ nữa”.


Sở Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thuốc đặc hiệu của nhóm Tần Thiên Hạo nghiên cứu phát minh, còn có đơn thuốc thần kỳ vị cao tăng tịnh thế này để lại, Sở Phàm tin rằng mình có thể khống chế triệu chứng của độc Mạn Đà La này.


Cuối cùng cũng giải quyết xong một tâm sự, Sở Phàm không khỏi cảm thấy thoải mái, lật xem những tài liệu còn lại, muốn hiểu rõ hơn về vị cao tăng thịnh thế hai trăm năm trước này.


Xem lý lịch của ông ấy xong, Sở Phàm cũng không khỏi kính nể tán thưởng một tiếng, vị cao tăng này không hổ có tiếng là “đại pháp sư”, thành tựu cả đời đều khiến người ta phải kính nể.


Cao tăng tịnh thế cả đời tuyên dương Phật pháp, thông thạo dược lý, phổ độ chúng sinh. Dù là pháp sư hộ quốc của triều đại trước nhưng ông ấy vẫn rất giản dị, từng đại diện đất nước vượt biển ba lần, số người đã cứu có thể tính là hàng trăm nghìn người.


Cho dù đến lúc tuổi già, ông ấy liên quan đến tranh chấp quyền lực bị đuổi khỏi chùa, về vườn làm nông. Ông ấy cũng bán đi phủ trạch và châu báu triều đình ban tặng để cứu trợ hết cho dân chạy nạn, đồng thời còn sử dụng tâm huyết của cả đời mình biên soạn bộ “Huyền Y Bảo Điển” này, tóm gọn lại hiểu biết và y thuật cả đời ông ấy.


Mười mấy chuyện ngành về dược lý, châm cứu, chẩn bệnh, giải phẫu,… Và gần cả nghìn ca bệnh phức tạp khó giải quyết.


Trong đó còn bao gồm một vài kiến thức về phong thuỷ huyền học và Phật học.


Bộ Huyền Y Bảo Điển này nói là cuốn sách hay đứng đầu giới y học cũng không quá chút nào.


Sở Phàm không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng: “Mộ Dung Thích này đúng là già hoa mắt, ở trong phúc mà không biết”.



“Cho dù chỉ hiểu được năm sáu phần trong bộ Huyền Y Bảo Điển này cũng có thể lấn thân vào top mười của giới y học, trở thành thần y được người người ngưỡng mộ, ngay cả quan lớn ở biên cương, nguyên thủ của quốc gia cũng phải khách sáo ba phần, không biết oai phong hơn việc ở lại Giang Lăng nho nhỏ, làm một ‘người đứng đầu giới võ đạo’ bao nhiêu lần nữa”.


“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai trăm năm nay đã có bao nhiêu ‘Mộ Dung Thích’ có mắt như mù thế này, mới khiến tâm huyết của đại sư khi còn sống không ai biết đến, nằm trong một góc phủ bụi”.


Sở Phàm cảm thán một tiếng, sau đó anh cung kính giơ tay chào bộ bảo điển này một cái theo nghi thức quân đội, nghiêm túc nói:


“Nhưng bắt đầu từ hôm nay sẽ không như vậy nữa. Đại sư, nếu vãn bối đã có duyên với ông, vậy chắc chắn sẽ truyền thừa y thuật của ông lại, để cho nó phát huy tác dụng”.


Hôm nay, Sở Phàm đã nhặt được một vật báu to lớn, chẳng những có cách giải độc Mạn Đà La trên người mình, còn có được sách hay trong giới y học là “Huyền Y Bảo Điển”.


Điều này cũng có nghĩa, sau này chiến thần Tu La khiến vô số kẻ thù phải run sợ là anh chẳng những có thể giết người, còn có thể cứu người nữa.


Một lời quyết định sống chết, một câu cải tử hoàn sinh, quyền sống chết đều ở trong tay tôi.


Đây thật sự là thủ đoạn chẳng khác nào thần tiên.


Khoảng thời gian còn lại, Sở Phàm vẫn luôn ở trong thư viện nghiên cứu “Huyền Y Bảo Điển”, mất hết cả buổi sáng.


Đến cảnh giới Tông sư, chẳng những là vũ lực mà cả trí tuệ, trí nhớ, sự hiểu biết đều sẽ tăng mạnh, từng xem rồi là không thể quên, suy một ra ba thật sự như cơm bữa.


Vì thế dù Sở Phàm chưa từng học về y thuật, nhưng dựa vào thiên phú siêu tốt đã nhớ được gần hết nội dung của Huyền Y Bảo Điển, những thứ còn lại đều phải xem thực tế và sau này chậm rãi lĩnh ngộ.


Nhưng dù thế, trình độ y học của Sở Phàm bây giờ hoàn toàn có thể so với chuyên gia giáo sư ở bệnh viện tuyến ba trong và ngoài nước, xếp top năm trong nước cũng không thành vấn đề.


Sở Phàm nghiên cứu y học, lúc đi ra khỏi thư viện đã là một giờ chiều.


Vân Mộc Văn nhàm chán ngáp một cái, còn Mộ Dung Thích đang dẫn mấy đệ tử Mạnh Thanh Vũ đổ mồ hôi đầm đìa cung kính đứng trước cửa thư viện đợi Sở Phàm đi ra.


“Mọi người làm gì thế?”, Sở Phàm đi ra thấy cảnh này thì không khỏi nhướng mày.


“Anh rể, cuối cùng anh cũng đi ra rồi”, Vân Mộc Văn sáng mắt lên, sau đó bĩu môi nói: “Giáo sư Mộ Dung đang dẫn mấy sinh viên này đến xin lỗi anh đó”.







“Đúng thế, Tông sư Sở”, Mộ Dung Thích liên tục gật đầu, vô cùng áy náy nói: “Đám nhóc này không biết trời cao đất rộng, không coi ai ra gì đắc tội với anh, hôm nay tôi dẫn bọn chúng đến đây xin lỗi, là tôi không dạy dỗ bọn chúng đàng hoàng, có lỗi lầm gì, anh cứ nhằm vào tôi đi”.


Mấy sinh viên gồm có Mạnh Thanh Vũ liên tục xin lỗi, không dám thở mạnh: “Xin Tông sư Sở tha lỗi, chúng tôi sai rồi”.


Sở Phàm vỗ một cái đã làm vỡ sư tử đá nặng nghìn cân, khiến bọn họ không còn dám bất kính chút nào nữa, lúc này liên tục cúi đầu xin lỗi, muốn Sở Phàm tha thứ.


“Nhằm vào ông?”, Sở Phàm quan sát Mộ Dung Thích, lạnh nhạt hỏi: “Nói vậy, ông là định gánh lửa giận của tôi thay những sinh viên này à?”


Mộ Dung Thích sửng sốt, nhưng sau đó vẫn cắn răng đáp: “Vâng, đúng thế”.


Tuy ngày thường lão kiêu ngạo ta đây, những làm thầy của mấy đứa này, là chỗ dựa của tụi nó, lão nhất định phải gánh một mảnh trời giúp chúng nó vào lúc quan trọng, cho dù là lửa giận của Tông sư cũng thế.


“Được thôi”.


Sở Phàm gật đầu, sau đó vỗ mạnh một chưởng lên ngực Mộ Dung Thích, lão lập tức bay ngược ra ngoài như một viên đạn, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu, chật vật ngã xuống đất.


Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK