Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 455: Nghe nói các người đang đợi tôi?

Giọng vang rền như chuông, khí thế như núi lở, chấn động toàn bộ tòa cao ốc!


Bốn vị Đại Tông sư, gần mười nghìn đệ tử Ám Kình tề tựu, cộng thêm sự hiện diện của giai cấp quý tộc và quan chức cao cấp ở Yên Kinh! Quy mô và khí thế này đúng là trước nay chưa từng có!


"Tất cả đứng lên đi”.


Trên chiếc ghế thái sư làm bằng gỗ sưa trị giá mấy trăm triệu, Ngụy Trung Hồ mỉm cười khoát tay.


Sắc mặt ông ta như giếng cạn không gợn sóng, nhưng khi nhìn thấy mấy chục nghìn đệ tử cùng mấy trăm người đứng đầu các gia tộc quyền quý dưới đài, đôi mắt sâu hoắm kia không kiềm lại được một tia hưng phấn.


Quy mô và thành tựu hôm nay của Hiệp hội võ thuật chính là tâm huyết, là giấc mộng cả đời của ông ta!



Ông ta đã tiêu phí gần hai mươi năm mới có thể đưa Hiệp hội võ thuật đến đỉnh nhân gian, tổ chức sự kiện "trăm nhà bái kiến" đầy long trọng như ngày hôm nay!


Sau lưng nó không chỉ là tâm huyết và sự trả giá của một mình Ngụy Trung Hồ, mà còn là sự hậu thuẫn từ ba đời Hoàng tộc ở Đế Đô, hàng trăm gia tộc quyền quý ở Yên Kinh, thậm chí là chế độ quý tộc đã tồn tại từ ba trăm năm qua ở Đông Hoa này.


Sở Phàm kia, cùng lắm chỉ mới thắng được vài trận chiến, vừa miễn cưỡng đặt chân vào tầng lớp quý tộc mà đã không biết trời cao đất rộng, dám rêu rao chọc giận Hiệp hội võ thuật, khiêu khích chế độ quý tộc hơn ba trăm năm qua ư?


Nực cười biết bao, hoang đường biết bao!


"Thưa bố, tin từ Hoàng tộc họ Tô cho biết bọn họ đã lên đường, dự kiến một tiếng sau sẽ đến”, bên người Ngụy Trung Hồ, Ngụy Trấn Luân cung kính lên tiếng.


"Tốt”.


Ngụy Trung Hồ gật đầu, càng cảm thấy hài lòng hơn. Có người của Hoàng tộc ở Đế Đô ở đây, ông ta thật sự muốn xem Sở Phàm có dám xằng bậy hay không.


"Hôm nay là lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập Hiệp hội võ thuật, Ngụy Trung Hồ tôi xin cảm ơn sự ủng hộ của quý bạn bè cùng nỗ lực của các anh em trong suốt thời gian qua...”


Ngụy Trung Hồ đứng dậy phát biểu, giọng nói tuy bình thản nhưng lại rót vào tai từng người rõ mồn một.


"Ngặt nỗi cây cao đón gió, hết lần này đến lần khác luôn có người không vừa mắt với địa vị và danh tiếng của Hiệp hội, luôn cố tình gây hấn với chúng ta...”, giọng ông ta chợt lạnh đi.


"Ban đầu tôi cho rằng cậu ta trẻ người non dạ, không muốn chấp nhặt. Nhưng người trẻ tuổi này lại không hiểu quy củ, được nước lấn tới, thậm chí mấy ngày trước đã gửi lệnh bắt giữ đến cho Ngụy Trung Hồ tôi, tuyên bố muốn chính tay bắt giam tôi vào lễ kỷ niệm của Hiệp hội võ thuật...”


Ồ ồ ồ...


Lời này vừa dứt, tất cả những người có mặt lập tức bùng nổ trong những tiếng xì xào bàn tán.


Tuy ân oán giữa Quân thần Long Hồn và Cửu Thiên Tế đã được lan truyền khắp giới quý tộc Yên Kinh nhưng đa phần đều là tin gió thoảng qua tai, không có bằng chứng cụ thể.


Cho đến hôm nay, ngay tại nơi này, chúng được Cửu Thiên Tế Ngụy Trung Hồ chính miệng xác nhận.


Quân thần Long Hồn và Cửu Thiên Tế thật sự sắp đối đầu nhau rồi sao?


"Hôm nay, nếu lão phu tiếp tục nhường nhịn thì không khác gì sợ hãi cậu ta! Ngụy Trung Hồ tôi tuyên bố sẽ ở đây đợi cậu ta. Nếu có can đảm cứ việc đến đây!", Ngụy Trung Hồ bệ vệ ngồi xuống ghế thái sư, khí chất áp đảo, vô cùng uy nghiêm.


Ngụy Trấn Luân lập tức hiểu ý, cao giọng quát to: “Ai dám phạm đến Hiệp hội võ thuật, giết không tha!"


Trên võ đài, Tứ Đại Thiên Vương và gần mười nghìn đệ tử tinh anh đồng thanh: “Ai dám phạm đến Hiệp hội võ thuật, giết không tha!"


Khí thế biển cuộn sóng gầm, càn quét đất trời khiến mặt đất trong chu vi mười dặm dường như cũng run rẩy.


Toàn bộ dân chúng Yên Kinh cũng lặng thinh dõi theo kết quả của cuộc đối đầu vô tiền khoáng hậu này.


Hiện trường bỗng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió gào thét bên tai, tuyết phủ trắng xóa, thời gian ngưng đọng.


Ngụy Trấn Luân dõi mắt nhìn bốn phía, chợt cười đầy trào phúng: “Đã một tiếng trôi qua nhưng Quân thần Long Hồn vẫn không hề lộ diện. Ha ha, chẳng lẽ anh ta sợ quá nên chủ động nhận thua rồi?"


"Trước kia khi gửi lệnh bắt giữ, khi quả quyết muốn tống bố vào ngục giam, khi công khai chống đối Hiệp hội võ thuật, chẳng phải anh ta oai phong lắm ư? Bây giờ thì sao? Đâu mất rồi?"


"Hay là thấy khí thế hào hùng của Hiệp hội ta nên sợ đái ra quần rồi? Ha ha ha ha!", hắn cười ầm lên không chút kiêng dè.


Dưới đài cũng bị bao phủ trong những tiếng cười.



Đệ tử Hiệp hội võ thuật kiêu ngạo ưỡn ngực, ý chí chiến đấu tăng lên vùn vụt.


Quân thần Long Hồn cũng chỉ thế mà thôi, đứng trước Hiệp hội võ thuật cũng phải thành con rùa rụt đầu, không phải sao?


Ngụy Trung Hồ thong dong đưa tách trà lên môi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.


Xem ra Sở Phàm vẫn còn biết tự lượng sức mình, tuy lâm trận bỏ chạy sẽ khiến cậu ta mất hết mặt mũi nhưng ít nhất cũng còn giữ lại được cái mạng.


Dưới đài, Ngụy Trấn Luân lại càng không để ai vào mắt, lời nói ra càng lúc càng càn rỡ.


"Anh cả nói vậy không đúng rồi. Người ta là Quân thần Long Hồn, người đã đánh bại Chiến Thần Lục Quốc Khương Mặc Quan, sao có thể là hạng vô dụng cho được?", Ngụy Thành, người con thứ ba của Ngụy Trung Hồ, một gã đàn ông với gương mặt nữ tính lên tiếng với vẻ cợt nhả.


Ngụy Trấn Luân khịt mũi xem thường, cười to: “Chiến thần Lục Quốc gì chứ? Khương Mặc Quan chẳng qua chỉ là lão già trăm tuổi răng rụng đầy đất, còn Chiến Thần cái quái gì?"


"Tất cả đều là giả tạo. Nếu không nhờ tướng sĩ Hiệp hội võ thuật ta chiến đấu ở tiền tuyến, Sở Phàm còn gì để lấy làm kiêu ngạo? Trận chiến Tây Dã kia đều là công lao của anh em Hiệp hội ta, thế mà lại bị tên tiểu nhân này nẫng mất, mọi người nói có đúng vậy không?"


"Đúng!"


Những tiếng thét kích động vang lên khắp hội trường. Hai mắt đám đệ tử Hiệp hội võ thuật long lên sòng sọc, tựa như muốn lóc da xẻ thịt Sở Phàm ngay lập tức.


Ngụy Trấn Luân thấy vậy thì đắc ý vô cùng. Hắn nhìn một lượt những người đứng đầu các gia tộc cùng các đệ tử Hiệp hội, hăm hở nói.


"Hôm nay Ngụy Trấn Luân tôi tuyên bố, Sở Phàm không đến thì thôi, một khi hắn đến, tôi sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!"


"Sở Phàm, có giỏi thì cút ra đây!"


Thái độ của Ngụy Trấn Luân được lòng không ít khách khứa, ai cũng gật gù khen ngợi khí phách của hắn rất giống với Cửu Thiên Tế năm xưa.


Đệ tử Hiệp hội võ thuật tại hiện trường cũng kiêu ngạo ngẩng đầu, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.


Nhưng một giây sau đó, gió tuyết vần vũ bỗng ngưng đọng.


Cộp, cộp, cộp.







Tiếng gót giày chạm vào mặt đất vang lên.


Tiếng bước chân cự kỳ nhỏ và thong thả nhưng lại tựa như sét giữa trời quang, khiến trái tim của toàn bộ khách khứa có mặt bỗng chốc đánh thịch.


Ngoài trăm thước dưới đài kỷ niệm, một bóng người khoác quân phục, nhọn hoắt như mũi kiếm ra khỏi vỏ chậm rãi bước tới.


"Quân phục Thương Long, cầu vai năm sao, đây chính là Quân thần Long Hồn ư?"


"Chà, hắn ta đến thật!"


Trong phút chốc, bốn phía lặng ngắc như tờ.


Bóng người kia chậm rãi đến gần, tuy không ai thấy rõ mặt mũi giữa gió tuyết thét gào nhưng tất cả đều biết đó chính là Sở Phàm!


Quân phục nghiêm trang này, khí chất hiển hách này, cảm giác khó thở dưới mũi kiếm được tôi luyện này, không thể là ai khác ngoài vị Quân thần Long Hồn kia.


"Nghe nói các người đang đợi tôi? Tôi đến rồi đây”, Sở Phàm quét mắt nhìn một lượt, thong thả mở miệng.


Đôi tay đang đặt trên tay vịn ghế thái sư của Ngụy Trung Hồ bỗng căng lên, hai bàn tay siết chặt, đôi mày chau lại.


Ngụy Trấn Luân mới mấy giây trước còn huênh hoang khoác lác trên đài bỗng cảm tim mình đập lỗi một nhịp.


Rõ ràng trời đang đổ tuyết, gió đang rít gào, nhiệt độ ngoài trời âm mười mấy độ C.


Thế mà hắn lại vã mồ hôi như tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK