Hestia thở dài.
Trực giác của người phụ nữ thường rất chuẩn.
Mặc dù ban nãy Vân Mộc Thanh luôn mỉm cười với mình nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được địch ý và sự bất mãn của đối phương, điều này khiến cho cô ấy thấp thỏm bất an.
“Cô xinh đẹp như vậy, lại còn là nữ thần được ngàn vạn người đàn ông sùng bái, đương nhiên cô ấy sẽ cảm thấy nguy hiểm, lỡ cô cướp tôi đi thì biết phải làm sao?”
Sở Phàm cười cười, anh hiểu rõ về tính ghen tuông của Vân Mộc Thanh.
Nhưng vừa nghĩ đến việc người phụ ấy ghen tuông vì mình, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn đã đong đầy trong lòng Sở Phàm, chứng tỏ rằng khoảng cách giữa mình và Vân Mộc Thanh mỗi lúc một gần rồi.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng Hestia lập tức biến sắc khi nghe thấy thế, cô ấy vội vàng đứng bật dậy, nghiêm túc giải thích:
“Mặc dù Hestia rất kính ngưỡng anh nhưng chắc chắn không dám có ý định không yên phận, càng không dám phá hoại gia đình của anh, xin anh minh xét”.
Đôi mắt xanh thăm thẳm của cô ấy rất mực dịu dàng: “Hestia chỉ muốn nhìn ngắm anh từ xa, thế là đã đủ lắm rồi”.
Ông Henry ở trong góc trố mắt ra mà nhìn bọn họ, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả trái dừa.
“Thượng Đế ơi, đây là cô Hestia lạnh lùng, tự cao tự đại của nhà mình đấy sao?”
Cô Hestia là đứa con gái rượu trong nhà, chỉ cần cô ấy vẫy tay thì số vương công quý tộc, con cái gia tộc giàu có nhất, thanh niên tài hoa điên cuồng theo đuổi bày tỏ tình yêu nhiều như cá diếc vượt sông.
Nhưng dù là như thế, cô chủ nhà mình vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo, chẳng buồn liếc mắt nhìn những người theo đuổi nữa là.
Mà bây giờ, không ngờ cô ấy lại cam tâm tình nguyện làm ‘lốp dự phòng’ của thanh niên này? Hơn nữa còn là lốp dự phòng nhìn ngắm từ xa, lặng lẽ cho đi sao?
Ông Henry cảm thấy trời rung đất chuyển, thế giới này điên rồi…
Rốt cuộc cái tên này đã nói lời ngon tiếng ngọt gì với cô chủ thế này?
Sở Phàm nhìn người đẹp đáng thương trước mặt mình, anh bất đắc dĩ: “Ngồi xuống đi, tôi không có ý đó, cô đừng căng thẳng làm gì”.
“Hestia, trong lòng tôi, cô là một trong số ít bạn bè chân thành của tôi”, giọng nói của Sở Phàm rất bình tĩnh nhưng lại rất hùng hồn, anh cười dịu dàng, duỗi tay lau giọt lệ vương trên khóe mắt của cô ấy:
“Cô bé bò ra từ trong Thánh điện hoang tàn, cố gắng sinh tồn hồi ấy đã trở thành người đẹp duyên dáng yêu kiều thế này rồi”.
Nhớ lại chuyện trước kia khiến cho đôi mắt Hestia gợn sóng, mấy chữ ‘bạn bè chân thành’ từ miệng Sở Phàm khiến cho lòng cô ấy chua xót, cảm thấy nước mắt như muốn tuôn rơi.
Hestia nắm cánh tay Sở Phàm, cô ấy oán trách: “Nếu đã xem tôi là em gái, vậy tại sao anh không nói cho tôi biết rằng mình vẫn còn sống”.
“Ba năm trước, ngọn lửa chiến tranh từ cuộc Thánh chiến đã cháy lan khắp phương Tây, người đời đều nói anh và quỷ Satan chết chung với nhau, đều đã ngã xuống rồi. Tôi còn khóc rất lâu khi nghe thấy thế…”
“Lời đồn không sai đâu, nếu không có ông lão cứu tôi từ trong bãi hoang tàn thì bây giờ tôi đã chết thật rồi”.
Ánh mắt Sở Phàm lấp lánh, anh đanh giọng mà nói: “Ba năm nay, tôi vẫn luôn dưỡng thương, đến tận bây giờ thì tôi cũng chỉ là một nửa ‘người chết’ mà thôi”.
“Dưỡng thương? Nửa chết?”, Hestia ngạc nhiên: “Nghiêm trọng như vậy sao? Bây giờ anh vẫn còn chưa khỏe à?”
Sở Phàm trầm ngâm trong vài giây: “Để tôi cho cô xem thứ này, sau khi xem xong thì cô sẽ hiểu”.
Anh đứng dậy, dứt khoát cởi áo khoác, đồng thời cũng cởi luôn nút áo sơ mi.
Hestia khẽ sững sờ, gương mặt xinh xắn của cô ấy ưng ửng đỏ, dường như có thể vắt ra nước, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu thì thầm: “Đại nhân, nếu như anh muốn thì có thể kéo rèm lại trước không, tôi, đây là lần đầu…”
Ông Henry ở góc phòng cũng thức thời mà đi ra khỏi phòng, còn đóng luôn cửa lại cho bọn họ.
Vóc người yểu điệu mà nóng bỏng của Hestia run rẩy, muốn từ chối nhưng vẫn đồng ý, sự nóng bỏng của phương Tây và sự sâu sắc dịu dàng của phương Đông hòa quyện vào nhau, cuốn mất hồn phách của con người, khiến lòng người chìm đắm trong cơn say mê.
Sở Phàm không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, anh bực dọc vỗ mông cô ấy rồi nói: “Nghĩ lung tung gì thế, tôi là loại người như vậy à?”
“Thứ tôi muốn cho cô xem là vết thương”
Gương mặt Hestia càng nóng bừng hơn, cô ấy vừa ngại ngùng lại vừa xấu hổ, chỉ mong có thể khoét đất chui xuống cho rồi.
Cô ấy len lén nhìn Sở Phàm, nhìn nửa thân trên vạm vỡ của anh, đường cong rõ ràng, gương mặt sắc sảo, hương vị nam tính của anh khiến cho cô ấy mặt đỏ tai hồng, những lỗ đạn, vết dao trên da thịt ghi lại vinh quang của người chiến sĩ, làm sự thương xót hằn lên trên gương mặt cô ấy.
Rồi sau đó, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trừng to, buột miệng thốt lên một tiếng: “Cái gì, cái gì thế này?”
Ở vị trí trái tim của Sở Phàm có một đóa hoa lạ thường, đỏ như máu tươi, xinh đẹp rực rỡ. Nhác nhìn thấy lại trông giống hệt như mọc trên cơ thể của anh, những nhành lá xanh mướt um tùm, lấy đóa hoa làm trung tâm, đâm ra khắp tứ chi và trăm xương của anh.
Mặc dù đóa hoa đó rất kiều diễm nhưng lại đem lại cảm giác nguy hiểm, khiến cho người khác nghẹt thở.
“Đây là độc dược kỳ quái nhất của Thánh điện, hoa Mạn Đà La”.
Giọng nói của Sở Phàm rất mực bình tĩnh: “Tôi và Satan đã đánh nhau một trận, trúng chiêu của hắn, người trúng độc sẽ dần dần mất đi lý trí, chìm đắm trong cơn điên loạn, rồi sau đó, trở thành động vật hoang dã không còn ý thức”.
Anh không khỏi nhớ đến ba năm dưỡng bệnh ở Bắc Cực, thỉnh thoảng mình lại trở nên điên loạn khi bệnh tái phát.
Nếu như không có Tần Thiên Hạo nói với anh rằng anh vẫn còn một đứa con gái, khơi dậy hy vọng sống sót trong lòng anh, sợ rằng bây giờ anh đã tuyệt vọng, để mặc cho bệnh tình phát triển, sa sút thành con thú hoang.
“Đúng, đúng là đáng sợ thật, tàn nhẫn quá”, Hestia bụm môi, cô ấy kinh ngạc thốt lên liên tục.
Khó mà tưởng tượng được, để một chiến sĩ đầy vinh quang trơ mắt nhìn mình hóa thành con thú hoang thì tàn nhẫn đến mức nào.
“Nhưng may mà sau ba năm nghiên cứu đã tìm ra một loại thuốc đặc biệt, có thể tạm thời khống chế bệnh tình của tôi”, Sở Phàm mặc đồ lại đàng hoàng, gương mặt anh toát ra vẻ lo lắng.
“Nhưng cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, tôi có thể cảm nhận được hoa Mạn Đà La đang đâm chồi nảy lộc trong cơ thể của mình, dần dần khống chế tinh thần của tôi. Bởi thế, tôi cần phải nhanh chóng đi tìm thuốc giải”.
Ba năm nay, Tần Thiên Hạo đã tìm hết các đầu sách trong nước, cũng đã hỏi thăm vô số bác sĩ nổi tiếng, thế nhưng tất cả đều bó tay trước loại độc kỳ lạ này.
Sở Phàm nghĩ rằng cởi chuông cần phải có người buộc chuông, muốn giải độc thì phải bắt tay từ Thánh điện.
“Mặc dù Thánh điện đã bị diệt vong rồi, nhưng dù gì cũng đã thống trị phương Tây hơn hai trăm năm”.
Anh ngẩng đầu nhìn Hestia rồi nói: “Bởi thế tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, lợi dụng sức mạnh gia tộc của cô, giúp tôi nghe ngóng trong thế giới phương Tây, xem xem có phương pháp giải độc hay không”.
“Không thành vấn đề!”
Hestia trịnh trọng gật đầu, cô ấy không hề do dự: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giúp anh tìm thuốc giải, anh yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện ngày hôm nay đâu”.
Sở Phàm gật đầu, anh không hề lo lắng về vấn đề này.
Mặc dù sau khi mình bị trúng độc, thực lực giảm đi nhiều nhưng cũng không sợ bị các gia tộc báo thù, chỉ cần bọn họ dám đến thì Sở Phàm sẽ dám tiễn họ lên đường.
“Được rồi, làm tốn nhiều thời gian của cô quá, tôi cũng phải trở về nhà, Đan Đan và Mộc Thanh đang chờ tôi đấy”.
Sở Phàm đứng dậy, nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của con gái mình, nụ cười ấm áp nở nộ trên gương mặt anh.
“Tạm biệt”, Hestia cung kính đứng dậy, khom lưng tạm biệt.