Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109: Chiến thần trên đời

Dũng sĩ thật sự dám nhìn thẳng vào cuộc đời tàn khốc, dám đối mặt với máu tươi đầm đìa, dám ưỡn ngực ngẩng đầu trước thế lực tà ác.


Bây giờ Hàn Kiên Quân tự nhận bây giờ mình chính là dũng sĩ thật sự, là anh hùng chân chính!


Ông ta làm ra vẻ anh hùng hy sinh vì việc nghĩa, chỉ tay vào mũi Sở Phàm rồi lớn giọng quát mắng: “Đồ khốn nạn, có giỏi thì cậu bắn chết tôi đi, lịch sử sẽ ghi lại những việc ác mà thằng côn đồ như cậu làm, còn tên của tôi sẽ khắc lại trên tấm bia lịch sử, bền vững muôn đời!”


Ông ta vừa mới ra mặt đã đứng trên đỉnh cao nhất của đạo đức, mắng Sở Phàm thậm tệ, cứ như anh là tội nhân thiên cổ, không thể biện bạch được bằng bất kỳ lời lẽ nào.


Nhưng ông ta lại quên mất người nhà họ Tôn làm ra nhiều chuyên độc ác vô liêm sỉ trước. Còn Sở Phàm, chẳng qua anh chỉ đòi lại công bằng cho em gái mình mà thôi.


Sở Phàm khẽ nhíu mày lại, anh quan sát ông ta một lúc, không biết lai lịch của ông ta thế nào.



“Anh, ông ta là Hàn Kiên Quân, rất có sức ảnh hưởng trong giới văn học toàn quốc, ông ta mồm mép ghê lắm, nghe nói tính tình ngạo nghễ bất khuất, ở Giang Bắc, người ta đều gọi ông ta là ‘Thánh nhân Hàn’”.


Gương mặt Chu Dĩnh có vẻ hơi lúng túng, cô ta không ngờ Sở Phàm sẽ đụng phải lão già Hàn Kiên Quân, ông ta nổi tiếng là keo dính chó, khó đối phó muốn chết.


“Vào đại hội bầu cử hằng năm, không biết có bao nhiêu quan cao, bao nhiêu chính trị gia bị ông ta mắng té tát, câm nín chẳng thốt lên nổi tiếng nào, nghe nói thậm chí còn có mấy quan to nhất phẩm bị ông ta mắng đến nỗi không nói nên lời”.


Lão già này là một người rất ghê gớm.


Sở Phàm khẽ gật đầu, anh cười thản thiên, Thánh nhân Hàn? Lai lịch cũng không tầm thường.


“Biết ông đây đáng gờm đến mức nào là được. Sao lại không nói gì? Tự cảm thấy đuối lý, xấu hổ đến tột cùng, bị tôi mắng một trận nên tỉnh táo rồi sao?”


Nhìn điệu bộ của Sở Phàm, Hàn Kiên Quân dương dương đắc ý, còn nghĩ rằng Sở Phàm đã khuất phục trước lời lẽ sắc sảo cùng tính cách ngạo nghễ bất khuất của mình, ông ta nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài, trông có vẻ vô cùng khí phách:


“Hừ, làm sai biết thay đổi là chuyện tốt nhất, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nể tình cậu vẫn còn trẻ tuổi, không biết quy tắc, tôi đồng ý cho cậu một cơ hội để sửa lỗi”.


Ông ta phất tay chỉ Sở Phàm, tự cho rằng mình đã thưởng cho anh cái ơn to bằng trời:


“Đi, đi dập đầu xin lỗi ông Đường và nhà họ Tôn. Rồi sau đó vào môn phái của tôi làm chân chạy vặt vài năm, ngày nào cũng phải dâng trà rót nước, lắng nghe dạy dỗ, thế thì mới rửa sạch được tội ác của cậu, khiến cậu làm người một lần nữa, biết không?”


Hàn Kiên Quân vô cùng đắc ý, ông ta híp mắt lại, cảm giác tự hào và khao khát đong đầy trong lòng…


Một đại tướng quân bốn sao, nhân tài kiệt xuất trong cả nước.


Được ông ta khai sáng, nguyện trở thành học trò của Thánh nhân Hàn, làm một chân chạy vặt nhỏ nhoi, tài năng như thế, vinh dự như thế, trong lịch sử năm ngàn năm trước và sau, có ai được như thế không?


Hàn Kiên Quân ông ta không hổ là thánh nhân sống, không hổ là người đầu tiên trong thiên cổ!


Vào lúc này, rốt cuộc Sở Phàm cũng ngẩng đầu lên, anh hờ hững nói: “Dạy tôi làm người, ông cũng xứng sao?!”


Bốp!


Năm ngón tay của anh hạ xuống, tát Hàn Kiên Quân nổ đom đóm mắt: “Ông là cái thá gì, cũng dám láo xược với tướng quân tôi đây?”


Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.


Không ngờ Sở Phàm còn dám tát cả Thánh nhân Sở? Cậu, cậu ta láo xược quá nhỉ.


“Cậu, cậu…”


Xoẹt!


Không để cho ông ta nhiều lời, Sở Phàm đè tay xuống hông, lập tức rút kiếm Thanh Phong ra, nhắm ngay vào cổ Hàn Kiên Quân, lưỡi kiếm lấp lánh, toát ra sát khí:


“Tính tình ngạo nghễ bất khuất? Xả thân vì nghĩa? Thể loại cố chấp, mua danh trục lợi như ông, tôi đã giết bảy người rồi”.


“Ông đoán xem, ông có phải là người tiếp theo không?”


Anh cười nhạt, tuy thái độ vẫn thản nhiên nhưng lại khiến cho Hàn Kiên Quân sợ hãi, gương mặt già nua của ông ta trắng bệch, hai chân run rẩy, tí tách, một bãi nước vàng chảy lênh láng bên dưới chân, không ngờ lại sợ đến mức són tiểu.


“Tha, tha cho tôi đi…”



Loại người như ông ta cũng chỉ giỏi võ mồm, làm gì trải đời thật sự, gặp phải người cứng rắn mạnh tay như Sở Phàm là sợ đến mất hồn vía, còn xả thân vì nghĩa? Ngạo nghễ bất khuất gì nữa?


“Lão già đê tiện”.


Sở Phàm cười lạnh đầy vẻ khinh thường, anh nhấc chân đá ông ta bay ra xa, lười chẳng muốn tính toán với ông ta.


“Ông Hàn, ông Hàn, ông làm sao thế?”


Đường Thanh Sang ở bên cạnh vội vàng đỡ Hàn Kiên Quân lên, gương mặt cụ ta sa sầm, tức giận chỉ tay vào người Sở Phàm mà quát mắng: “Sở Phàm, cậu ngông cuồng quá nhỉ, hung hăng lắm rồi đấy”.


“Tôi và ông Hàn đều là thế hệ đi trước biết lo nghĩ cho nước nhà, cống hiến hết mình cho quốc gia, lập được công lớn!”, Đường Thanh Sang nổi trận lôi đình, cụ ta chỉ vào mũi Sở Phàm mà mắng:


“Xét về tư cách, xét về cống hiến, xét về tài năng, chúng tôi có kém cậu ở điểm nào? Cho dù cậu là đại tướng quân, cho dù quan chức của cậu cao hơn chúng tôi nhưng cậu cũng không thể sỉ nhục bậc cha anh như chúng tôi thế được!”


Đường Thanh Sang tự biết rõ, nếu xét về quyền lực và gia thế, cụ ta không phải là đối thủ của Sở Phàm. Bởi thế mới ngụy biện, dùng vai vế và công lao của mình đến đè đầu Sở Phàm, đứng ở điểm cao nhất của đạo đức để công kích Sở Phàm.


Dù gì đi chăng nữa, những người có địa vị cao như vậy thường xem trọng thể diện và tôn nghiêm của mình nhất, về điểm này, xem như cụ ta có thể nắm được điểm yếu của anh rồi.


Đường Thanh Sang đứng thẳng lưng, nhìn Sở Phàm với vẻ kiêu ngạo, cụ ta hừ lạnh: “Chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay đều là nhờ vào những thành tựu đã lập được, một lòng phục vụ cho nhân dân! Không giống như cậu, lợi dụng gia thế và mang lưới quan hệ để mặc bộ quân phục tướng quân lên người, khó lòng làm nhân dân tin phục”.


Sở Phàm vẫn ung dung như thường, suýt nữa anh đã bật cười thành tiếng: “Ông cảm thấy tôi có thể mặc bộ quân phục này trên người là vì dựa dẫm vào các mối quan hệ, đi cửa sau à?”


La Cường cười lạnh không dứt, cậu ta mắng một tiếng ‘đồ ngu’!


Tướng quân bốn sao, dưới một người trên vạn người, tài năng độc nhất vô nhị. Thành tựu như thế này mà có thể cậy nhờ quan hệ, đi cửa sau hay sao?


Đường Thanh Sang hừ lạnh, cụ ta bất chấp lý lẽ: “Chứ bằng không thì sao, cậu chỉ mới hai mươi mấy tuổi đầu, cho dù cậu tòng quân từ trong bụng mẹ thì cũng không thể nào thăng tiến nhanh như vậy đươc”.


“Bộ quân phục của cậu từ đâu ra, trong lòng cậu biết rõ!”


Khách khứa xung quanh cũng bắt đầu âm thầm bàn tán.


Đúng là trong khắp cả nước, có vị tướng quân nào, dù là thiếu tướng đi chăng nữa cũng đã tầm bốn mươi tuổi, phải có thâm niên, cần tích lũy chiến công mới được.


Một vị tướng quân hai mươi tuổi mà thành tướng quân bốn sao? Trước nay chưa từng thấy, đến cả Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh, Hàn Tín nổi tiếng trong lịch sử cũng chỉ có thế mà thôi!


“Ha ha ha, được, được lắm”, Sở Phàm phá ra cười, anh chỉ Đường Thanh Sang: “Thế thì ông mở to cặp mắt chó ra mà nhìn xem bộ quân phục của tôi từ đâu ra”.







Anh giũ mãng bào trên người, khiến cho Đường Thanh Sang sợ đến mức liên tục lùi về sau, chỉ sợ Sở Phàm sẽ rút súng ra, bắn chết cụ ta ngay.


Sở Phàm cười lạnh đầy vẻ khinh thường, anh bình tĩnh cởi nút áo, một nút rồi lại một nút.


Bốp…


Sau khi chiếc nút cuối cùng bung ra, anh tùy tiện ném đi, vào giây phút chiếc mãng bào cởi xuống, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc ngay!


Sở Phàm mặc quân trang thẳng thớm, khí chất ngời ngời, trước lồng ngực đeo đầy huân chương quân công, nhiều không sao đếm xuể, gần như nửa người trên của anh khắc đầy vinh dự của chiến sĩ, là cống hiến của người lính.


Tất cả đều là chiến công nhất đẳng, đến chiến công cao cấp cũng không ít.


“Đây, đây là…”


Đường Thanh Sang và Hàn Kiên Quân đều sững sờ, bọn họ run rẩy.


Tất cả mọi người ở đây đều im thin thít.


Ngàn vạn vinh dự đổ dồn hết trên thân anh.


Tỏa sáng rực rỡ muôn vạn trượng bên dưới ánh mặt trời chói chang.


Bây giờ, trông Sở Phàm giống hệt như chiến thần trên đời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK