Ông Bảo nghe vậy thì ngẩn người, sau đó im lặng.
Sở Phàm nói đúng, “trên đời này thứ phức tạp nhất chính là lòng người”.
Thái tử Hoa – người lún sâu trong vòng xoáy quyền lực, được thử thách bởi giáo dục Hoàng tộc cao quý, có lẽ lúc nhỏ ngu ngơ còn có thể thấy sùng bái với Vương gia Sở chiến công hiển hách, cam lòng cung kính gọi một tiếng “Vương phụ”.
Nhưng bây giờ Thái tử Hoa đã ở độ tuổi ba mươi, nắm giữ quyền lớn của Hoàng tộc Hoa thị, cuối cùng dã tâm và ham muốn cá nhân đã bành trướng đến mức nào, rốt cuộc suy nghĩ thật sự của hắn ta ra sao, điều này, không ai có thể nói rõ được.
Chỉ có một điều ông ta có thể chắc chắn là, từ sau lễ trưởng thành năm mười tám tuổi của Thái tử Hoa nổi tiếng khắp Kinh Đô kia, hắn ta dần khống chế một phần quyền lực của Hoa thị, sau đấy không đến Yên Kinh nữa, cũng chưa từng gặp lại Vương gia Sở.
Trước kia hắn ta đúng là từng coi Vương gia Sở là người bố thứ hai.
Nói cho cùng, so với Hoàng tộc Hoa thị, Vương gia Sở cuối cùng vẫn chỉ là một “người ngoài”, mặc dù tiên hoàng vô cùng tin tưởng ông ta, nhưng sao có thể đảm bảo những người khác của Hoàng tộc Hoa thị cũng tin tưởng ông ta đây?
Vương gia Sở nắm trong tay binh quyền của thiên hạ, cả triệu binh lính, những binh quyền này giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu vậy, sao có thể khiến người nhà họ Hoa ngủ ngon được?
Dù Vương gia Sở tình sâu nghĩa nặng, vẫn luôn giữ một phần tôn trọng, một phần tình nghĩa với nhà họ Hoa, nhưng ai có thể đảm bảo con cháu của nhà họ Sở sẽ không có suy nghĩ khác? Những tướng lĩnh dưới trướng Vương gia Sở sẽ không có suy nghĩ khác?
Lòng người khó dò!
“Thế sự vô thường, tạo hoá trêu ngươi”.
Ông Bảo thở dài, trong đôi mắt từng trải đầy ý thổn thức cảm thán.
“Ông Bảo, ông không cần phải lo, tính cách của tôi trước giờ là người không phạm tôi tôi không phạm người, chỉ cần Thái tử Hoa kia không làm chuyện gì khác người, tôi sẽ không so đó với hắn ta”.
Sở Phàm ôm Đan Đan đang cười khanh khách không ngừng trong lòng, giọng nói lạnh nhạt, lại mang theo khí phách không gì sánh kịp: “Nhưng nếu hắn ta thật sự không biết sống chết, trêu phải tôi”.
“Dù là Hoàng tộc Hoa thị cũng sẽ không bảo vệ được hắn ta đâu”.
Chinh chiến mười năm ở Tây Dã, Sở Phàm đã sớm tôi luyện ra tính cách cứng cỏi ngay thẳng, anh có can đảm khiêu chiến với tất cả quyền uy, dù là Hoàng tộc truyền thừa hơn ba trăm năm cũng thế.
Ông Bảo bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Nếu có thể, tôi rất không hy vọng hai người các cậu chạm mặt”.
Một núi không thể có hai hổ, hai người trẻ tuổi tính cách và thực lực đều cực kỳ tương đương này gặp nhau chắc chắn sẽ dẫn đến tranh chấp, thậm chí là gió tanh mưa máu.
“Vậy phải xem ông trời sắp xếp thế nào thôi”.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, cũng không để ý đến những chuyện này, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống bố con vui vẻ, ba người đoàn tụ.
Mà bên kia, đám người Hoa Oanh Oanh bị đuổi tức giận rời đi.
“Anh ba, Sở Phàm kia kiêu ngạo ngang ngược như thế, thật sự không coi Hoàng tộc Hoa thị ra gì hết, anh còn khách sáo với anh ta làm gì?”
Hoa Oanh Oanh sa sầm mặt, tức giận nghiến răng, giận dữ nói với người ăn mặc như quan sai ở bên cạnh.
Hoa Oanh Oanh cô ta chính là công chúa của Hoàng tộc, đi đâu không được người người ngưỡng mộ, người theo đuổi như cá qua sông, mà hôm nay lại bị mất mặt ở Yên Kinh, khiến một người kiêu ngạo như cô ta không chấp nhận được.
“Tên khốn đó, anh em tốt bụng phong cho anh ta thành Thiếu soái, anh ta còn không biết ơn? Nếu ở Đế Đô đã sớm kéo anh ta ra ngoài lăng trì xử tử, trị anh ta tội bất kính rồi”.
Hoa Oanh Oanh càng nghĩa càng giận, bực bội nói: “Em thấy đầu óc anh em bị cửa kẹp rồi mới ban thưởng cho người như thế…”
“Oanh Oanh, ăn nói cẩn thận, không được vô lễ với Thái tử điện hạ”, quan sai suốt dọc đường vẫn giữ im lặng, mặc cho Hoa Oanh Oanh cằn nhằn đột nhiên nhíu mày, nhỏ giọng nói.
Vị quan sai này không phải ai khác mà chính là quân sư đứng đầu dưới trướng Thái tử Hoa – Trần Tri, túc trí đa mưu, thân phận cao quý, ngang hàng với anh em Thái tử Hoa. Dù là công chúa Hoàng tộc là Hoa Oanh Oanh cũng phải gọi một tiếng “anh ba”.
Đương nhiên Trần Tri cũng biết gần vua như gần cọp, vì vậy tuy biết ơn Thái tử Hoa trọng dụng mình, nhưng vẫn hiểu rất rõ vị trí của mình, bình thường đều có tôn ti trật tự, chỉ lúc riêng tư mới xưng hô ngang hàng với anh em nhà họ Hoa.
Lúc này Hoa Oanh Oanh mới biết mình lỡ lời, đảo mắt, tức giận mím môi.
Trần Tri cười bất đắc dĩ: “Em quá coi thường lòng dạ và thủ đoạn của Thái tử điện hạ rồi, anh ấy tỏ vẻ thân thiện với Sở Phàm chỉ vì muốn ổn định nhà họ Sở, hoặc có thể nói là ổn định tên sát thần Sở Phàm này…”
“Ai cũng không ngờ Sở Trí Hậu lại tự mình ra tay vì đứa con riêng Sở Phàm này, trực tiếp giết chết Tô Nhân, san bằng Hiệp hội võ thuật!”
“Chuyện này nếu không có một lời giải thích thì khó ăn nói với Sở Trí Hậu bên kia…”
Hoa Oanh Oanh bất mãn nhíu đôi mi thanh tú, hừ lạnh: “Hừ, Hoàng tộc Hoa thị chúng ta có nền tảng hơn ba trăm năm, sao phải sợ một Sở Trí Hậu ông ta chứ?”
Sắc mặt Trần Tri nặng nề: “Đó là nhân vật như thần linh dùng năng lực của bản thân quét sạch mười bảy nước, một mình bảo vệ Đông Hoa hai mươi năm thái bình”.
“Em không thấy Sở Trí Hậu giết chết Tô Duệ, đến bây giờ Hoàng tộc Tô thị vẫn không dám nói gì, hoàn toàn im lặng à?”
“Càng khỏi nói tới ông ta nắm giữ cả triệu binh lính Đông Hoa, sóng vai với tiên hoàng, chỉ cần ông ta còn sống một ngày, Thái tử điện hạ mãi mãi không có ngày dẫn đầu”.
Nói xong, trong mắt Trần Tri loé lên vẻ tàn nhẫn điên cuồng…
Hoa Oanh Oanh khó tin trợn to mắt, giật mình kêu lên: “Các anh… Các anh muốn ra tay với Sở Trí Hậu ư?”
Sở Trí Hậu, ba chữ này đem lại chấn động quá lớn với Đông Hoa, dù kẻ nào đối mặt với nhân vật như thần linh này đều sẽ vô thức run rẩy.
Trần Tri cười cười: “Đông Hoa bây giờ thật sự không cần ‘Vương gia Sở’ này nữa, xử lý sạch sẽ mối hoạ ở bên ngoài, phe cánh của Thái tử điện hạ cứng cáp, là lúc để Hoàng tộc Hoa thị trở nên huy hoàng một lần nữa”.
“Theo tin tức đáng tin cậy, Sở Trí Hậu đã bị thương nặng trong mấy trận chiến hai mươi năm trước, mấy năm nay lao lực quá sức thành tật, theo tình hình sức khoẻ của ông ta, không qua được mùa xuân này…”
“Lúc ông ta ra tay càn quét Hiệp hội võ thuật, chúng ta đặc biệt mời chín thầy thuốc quan sát video, xác định lại tin tức này một lần nữa”.
“Tình trạng thương tích nghiêm trọng như thế, dù là một võ giả cấp Thần cũng không chịu được hai ba tháng, mà Sở Trí Hậu lại chịu đựng hai mươi năm, không thể không khiến người ta phải khâm phục”.
Trần Tri cảm thán một tiếng, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đợi Sở Trí Hậu chết rồi, Hoàng tộc Sở thị ở Đế Đô lập tức sụp đổ, Hoa thị chúng ta có thể ngồi ngư ông đắc lợi”.
“Cho nên lúc này Thái tử điện hạ mới tỏ vẻ thân thiện với Sở Phàm, khiến nhà họ Sở ở Đế Đô không hài lòng, khuếch trương thù hận của bọn họ”.
“Một khi Sở Trí Hậu qua đời, mối thù này sẽ lập tức bùng nổ, mở màn cho một vở kịch hay!”
Vẻ mặt của Hoa Oanh Oanh cũng không khỏi trở nên kích động, nước mắt doanh tròng: “Nhà họ Hoa chúng ta đã chìm xuống hai mươi năm, cuối cùng… Cuối cùng cũng có thể huy hoàng lại lần nữa, bù đắp cho nguyện vọng của tiên hoàng rồi sao?”
Trần Tri nhắm mắt, nhìn mây đen cuồn cuộn, mặt trời mới mọc ở xa xa.
“Kim Lân đâu phải hạng tầm thường, chỉ cần gặp gió cuộn ắt hoá rồng*”.
*Hàm ý phảo gặp được thời cơ thì mới thành chuyện lớn.
“Thời đại thuộc về Hoa Vân Long sắp đến rồi!”