Không thể không thừa nhận, phụ nữ thật sự là chúa thù dai thiên bẩm.
Trải qua hơn hai tiếng rượt đuổi dài đằng đẵng, Vân Mộc Văn cực kỳ kiên nhẫn, cuối cùng cũng bắt được Sở Phàm, thở hổn hển tuyên bố muốn Sở Phàm phải bồi thường tổn thất cho cô ấy, khoa tay múa chân muốn anh mời mình ăn bữa tiệc lớn.
Sở Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nửa tiếng sau, trên một con phố xa hoa của thành phố Giang Lăng… trong một tiệm mì thịt bò nào đó.
Vân Mộc Văn trợn tròn mắt, tức giận chỉ vào Sở Phàm nói: “Đây đã bữa tiệc lớn anh đồng ý với em ư? Chính là ở đây á?”
“Có thịt, có mì, còn có thương hiệu nổi danh cả nước, em còn muốn sao nữa?”, Sở Phàm cười vui vẻ, cũng không quan tâm Vân Mộc Văn đang tức giận đến mức giậm chân, đi thẳng vào trong tiệm.
“Người đẹp, hai bát mì thịt bò, ít mì nhiều thịt, cảm ơn”, Sở Phàm cười dịu dàng nói với em gái lễ tân.
Nói xong, anh ung dung tìm một chỗ ngồi xuống.
Vân Mộc Văn không vui trợn mắt: “Có phải anh bị ngốc không, còn kêu nhiều thịt, loại mì thịt bò chưa tới mười tệ này cho anh hai miếng thịt đã không tệ rồi”.
Mới vừa nói xong, một bát mì thịt bò nóng hôi hổi được bưng lên, chỉ có một ít hành và hai miếng thịt bò nhỏ.
Vân Mộc Văn bĩu môi, lúc thầm nghĩ quả nhiên là thế thì khó tin trợn tròn mắt…
“Thưa anh, mì của anh đây”.
Cũng không biết thật sự là khí chất quyến rũ của Sở Phàm làm say mê em gái lễ tân hay anh trời sinh đã mang hào quang trên người. Bát mì thịt bò của anh để thịt đầy cả bát to, đầy vung cả lên, còn không thấy chút mì nào cả.
Em gái lễ tân đỏ mặt nhìn Sở Phàm một cái rồi vội thẹn thùng rời khỏi.
Khách hàng xung quanh cũng trợn mắt há mồm.
“Em, em, anh, anh…”, Vân Mộc Văn đã nói không nên lời nữa rồi: “Oa, vì sao anh nhiều thịt như thế mà em chỉ có hai miếng vậy chứ?”
“Có lẽ vì anh đẹp trai chăng?”
Sở Phàm sờ cằm, thoải mái ăn thịt ngon lành, cực kỳ vui vẻ.
Vân Mộc Văn phồng má nhìn cái bát toàn là mì của mình, lại nhìn cái bát toàn là thịt bò của Sở Phàm, trong lòng các thấy tức giận bất bình hơn.
Cuối cùng cô ấy hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không thèm để tâm nữa, đã làm thì phải làm đến cùng, bèn giành lấy bát mì thịt bò của Sở Phàm ăn ngon lành.
“Này, em…”
“Em gì mà em, người đẹp phải được ưu tiên, có hiểu không?”, Vân Mộc Văn đắc ý cười cong cả mắt, khen không dứt miệng: “Thịt bò thật là thơm”.
“Anh rể, anh ngơ ngác cái gì thế, mau ăn đi, mì này ăn rất ngon, còn ngon hơn cả thịt nữa, em cố ý để lại cho anh đấy”.
Mặt Sở Phàm đen lại, chỉ có thể tức giận ăn bát mì của Vân Mộc Văn, với con nhóc tinh quái này, anh thật sự cũng hết cách.
Vân Mộc Văn thoả mãn ăn no nê một bữa, mắt cô ấy đột nhiên sáng lên, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ…
Cô ấy và Sở Phàm cùng ăn một bát mì, cái này có tính là hôn môi gián tiếp không?
Phi phi phi, nghĩ cái gì vậy chứ!
Vân Mộc Văn vội bỏ đi suy nghĩ mờ ám kỳ lạ này, mặt trở nên đỏ bừng, trốn tránh nhìn sang chỗ khác, đôi mắt ướt át.
Sở Phàm lại không rảnh quan tâm đến suy nghĩ linh tinh của con nhóc này, trong đầu anh lại nhớ lại lúc ở trong quân đội.
Tây Dã hoang vu hẻo lánh, nơi hoang mạc có nhiều bò Tây Tạng, người dân dũng cảm mà chất phác.
Khi đó lúc hạnh phúc nhất là khi chấp hành nhiệm vụ, các cô gái của Tây Dã đội gió lớn gào thét bưng những bát mì thịt bò nóng hôi hổi lên cho mấy anh lính bọn họ, thịt nhiều mì ít, gửi gắm những trái tim thiếu nữ ngây thơ, những đoạn ký ức chân thành tha thiết mà khó quên.
Cũng vì thế nên Sở Phàm mới đi vào quán mì này.
Thịt chắc nhưng không mất dai, nước canh và mì cũng ngon, vừa nhìn đã biết là thịt bò Tây Tạng chính cống của Tây Dã.
Hơn nữa với khí chất và vẻ ngoài và khí chất của em gái khi nãy, không khó nhìn ra đó là cô gái đến từ vùng Tây Dã, có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được hơi thở quân nhân Tây Dã độc đáo trên người mình.
Cho nên mới bưng lên một bát mì thịt bò nóng hôi hổi, thịt nhiều mì ít theo quy tắc của Tây Dã.
Không biết cô ấy có còn nhớ đến anh lính mình từng tặng mì, có nhớ tới kỷ niệm ngây thơ mộc mạc kia không…
“Ăn no rồi, đi thôi”.
Sở Phàm ổn định lại tâm trạng, gõ lên gáy Vân Mộc Văn rời khỏi quán mì.
Trước khi đi, anh lấy ra một xấp tiền đỏ thật dày để lên bàn, xem như trả tiền mì. Nhiêu đó đã đủ để mua cả con bò Tây Tạng rồi.
Cùng là người đi ra từ Tây Tạng, đương nhiên anh sẽ không coi thường sự nhiệt tình và chân thành của cô gái này.
Vân Mộc Văn đi theo sau lưng Sở Phàm như cái đuôi nhỏ, hỏi này hỏi kia.
Sở Phàm cũng hơi đau đầu, là chị em với nhau, vì sao tính cách của cô nhóc này và Vân Mộc Thanh lại khác nhau thế?
Đang ngẫm nghĩ, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước trung tâm thương mại không xa khiến Sở Phàm dừng chân lại, nhìn sang với ánh mắt phức tạp.
“Anh rể, sao thế, anh quen cô gái xinh đẹp kia sao ạ? Hình như người ta đã có bạn trai rồi mà”, Vân Mộc Văn chớp mắt mấy cái, nhiều chuyện hỏi.
“Con bé từng là em gái của anh”, Sở Phàm bình tĩnh đáp.
Chính là Chu Dĩnh và cả nhà Tôn Minh Hưng.
…
Sau ba ngày, cũng là hôm nay, chính là ngày Chu Dĩnh và cả nhà họ Chu đều khó quên, khắc ghi cả đời.
Cuối cùng cô ta và Tôn Minh Hưng cũng phải bước vào cung điện hôn nhân.
Nhưng Chu Dĩnh lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, thậm chí là có hơi buồn rầu và thất vọng.
Cô ta từng nghĩ Tôn Minh Hưng là người chồng như ý của mình, cô ta cũng sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này…
Nhưng từ đêm đó sau khi Tôn Minh Hưng bị Mã Minh Nguyên vả mặt trong câu lạc bộ Kim Sa, để lộ bản tính súc sinh, cô ta mới nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này.
Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.
Nhưng Chu Dĩnh là một người phụ nữ truyền thống, hôn ước đã định ra từ trước, sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Huống hồ mấy hôm nay Tôn Minh Hưng vẫn luôn dỗ dành cô ta bằng lời ngon tiếng ngọt, khiến người luôn tốt bụng mềm yếu là cô ta lại hơi dao động, không đành lòng nói chia tay với anh ta.
Hôm nay theo nghi thức cũ, cả nhà Tôn Minh Hưng muốn dẫn đứa con dâu chưa vào nhà là Chu Dĩnh đi mua sính lễ để cưới, cuối cùng cũng khiến tâm trạng Chu Dĩnh dễ chịu hơn một chút.
Phụ nữ luôn có sự yêu thích trời sinh với trang sức châu báu, không thể kháng cự được.
“Dĩnh Dĩnh, ba ngày sau chính là hôn lễ của chúng ta, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên cuộc đời này”, Tôn Minh Hưng chân thành dỗ ngon dỗ ngọt, hào phóng nói:
“Hôm nay thích trang sức gì thì cứ chọn thoải mái”.
Chu Dĩnh nhìn thấy trung tâm thương mại xa hoa lộng lẫy, tâm trạng lập tức tốt hơn, cô ta cười nói: “Cảm ơn anh, Minh Hưng”.
“Khách sáo gì chứ, em là vợ của anh mà”.
“Hai đứa lề mề cái gì vậy, mua đồ mà cứ lề mà lề mề, chọn nhanh lên, mẹ còn có hẹn đến thẩm mỹ viện chăm sóc da nữa”, ở đằng trước, một người phụ nữ trung niên đeo vàng nạm bạc, ăn mặc sang trọng nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm:
“Đồ quê mùa đúng là đồ quê mùa, cả đời không khá lên được, không biết Minh Hưng vừa ý cô ta chỗ nào nữa”.
Đây chính là mẹ của Tôn Minh Hưng, Đường Ngân.
Mẹ chồng và nàng dâu chính là đối thủ trời sinh, ở nhà họ Tôn cũng là như thế.
Đằng trước, hai dì nhỏ ăn dọn lộng lẫy của Tôn Minh Hưng cũng cười trộm theo, chỉ trỏ không ngừng nói lời khinh thường.
Những người là “tiểu thư khuê các” như bọn họ đương nhiên đều khinh thường kẻ xuất thân nghèo hèn như Chu Dĩnh, nếu không nhờ cô ta có chút nhan sắc với nhà họ Chu may mắn, có được một miếng đất thương mại gần nghìn mẫu, sao bọn họ có thể đồng ý với mối hôn nhân này được.
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền vào tai Chu Dĩnh một cách rõ ràng, sau đó, nụ cười trên mặt cô ta lập tức trở thành mất mát và uất ức, bẹp miệng tự ti đứng ở một bên, vô cùng lúng túng…