Đối mặt với vấn đề sinh tồn của nhà họ Tiêu, Tiêu Hùng không dám chậm trễ.
Ngay sau đó, hắn ra lệnh cho người đi chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Tiêu thị, Sở Phàm cũng không thèm nhìn, thấy anh ký xong hai ba nét, Tiêu Hùng mới vứt bỏ được gánh nặng trong lòng.
Đường Miên Miên và các bác sĩ trong phòng khám vô cùng ghen tị: lấy được một tập đoàn mấy chục tỷ một cách dễ dàng như vậy, nhà họ Tiêu lại còn cảm ơn anh, quả thật là đáng ghen tị.
Sở Phàm chỉ cười, giải quyết xong chuyện của nhà họ Tiêu, anh nán lại ở phòng khám thêm hai giờ, khi trời chập tối, Sở Phàm rời đi.
Vào lúc chiều tà, dòng người vội vã, xe cộ đi lại tấp nập trên đường.
Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, nét mặt những người đi đường đều hơi mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng có một vài người trong đám đông quan tâm và xì xầm bàn tán về ‘tranh chấp ở Tây Dã’.
“Nghe gì chưa? Biên giới Tây Dã lại xảy ra tranh chấp rồi. Nghe nói đám khỉ Tây Hạ đã phá hủy hai thị trấn nhỏ của chúng ta, các quan chức vẫn đang thương lượng đàm phán, thật là đáng xấu hổ!”
“Ha ha, người ta đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta rồi, còn ở đó mà thương lượng đàm phán cái rắm ấy!”
“Hàng trăm ngàn quân lính của Tây Dã đều ở đó, không có một ai xông pha ra chiến trường, vậy thì còn gọi gì là đàn ông con trai nữa chứ?”
“Tây Dã bây giờ đã không còn là Tây Dã trước đây nữa rồi, kể từ khi Long thủ từ chức, giao lại quyền hành, toàn bộ chiến khu trở thành một đống hỗn độn. Tất cả các thế lực đều đang bận rộn tranh giành quyền lực, hi vọng được chia một miếng bánh thơm ngon. Làm sao bọn họ có thời gian quan tâm đến sinh mạng và cuộc sống của dân thường chúng ta được chứ?”
“Thôi thôi, ăn cơm nhà mà nói chuyện thế giới, bớt cái mồm lại, kẻo rước họa vào thân”.
“Nói cũng đúng, ở nhà vẫn còn vợ con cần nuôi, hơi đâu mà lo chuyện thiên hạ”.
Sở Phàm lướt đi trong đám đông, lắng nghe những lời bàn tán xôn xao ở bên tai, vẻ mặt bình tĩnh quét qua màn hình lớn của trung tâm thương mại, báo chí và các phương tiện truyền thông.
Tin tức nóng hổi về ‘tranh chấp ở biên giới Tây Dã’ tràn ngập trên các mặt báo, dường như sắp bùng nổ đến nơi, như thể có một cơn bão chiến tranh quốc gia đang nhanh chóng bùng phát và sắp nổ ra trong thời gian không xa.
Sở Phàm vẫn thản nhiên đi bên đường như một người bình thường khác, lắng nghe những lời chửi bới, buộc tội, thậm chí có cả đau lòng, như thể tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến anh.
Về nhà, Sở Phàm rửa rau và nấu ăn như mọi khi, tận hưởng thời khắc yên bình, cả gia đình đoàn tụ bên Vân Mộc Thanh và Đan Đan.
Chỉ là, bầu không khí hôm nay hơi kỳ lạ.
“Mẹ ơi, con cứ cảm thấy hôm nay bố cứ như người trên mây ấy, trong lòng đang có tâm tư gì chăng”.
Sau bữa tối, Đan Đan liếc nhìn Sở Phàm đang ngẩn ngơ đứng một mình trên ban công, nép vào vòng tay của Vân Mộc Thanh, nũng nịu nói: “Có phải bố lại sắp phải rời xa chúng ta không mẹ?”
Trong lòng Vân Mộc Thanh khẽ run lên, cô cười nói với con gái: “Con nghĩ linh tinh gì thế, bố sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta”.
“Đi xem tivi đi, đừng nghĩ lung tung nữa”.
“Vâng ạ”, cô bé trầm ngâm gật đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh, nhưng cô bé cảm thấy hơi trống rỗng.
Vân Mộc Thanh cũng lặng lẽ thở dài, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Gần đây có nhiều ồn ào về biên giới Tây Dã, và cô đương nhiên biết điều đó.
Sở Phàm là đại diện cho Quân thần bước ra từ Tây Dã, nhìn thấy quân Tây Dã huy hoàng một thời sa ngã đến bước đường này, có thể tưởng tượng ra được tâm trạng phức tạp trong lòng anh lúc này.
Cô có một linh cảm mạnh mẽ, cô sợ rằng những lời con gái nói sẽ trở thành sự thật, gia đình bọn họ lại sắp phải chia cắt rồi.
Sở Phàm là một quân nhân, đây là linh hồn của anh, là tín ngưỡng đã khắc sâu vào con người anh.
Nếu như một cuộc chiến nổ ra ở biên giới Tây Dã, anh nhất định sẽ lao đến, mặc bộ quân phục và giương cao biểu ngữ một lần nữa!
“Nếu thật sự có ngày đó…”
“Em có thể không giúp được anh việc gì, nhưng em sẽ luôn luôn ủng hộ anh, bật đèn sáng, chờ anh quay về nhà”.
Vân Mộc Thanh nhìn bóng lưng của Sở Phàm, cô tự lẩm bẩm một mình.
Cũng như cô đã từng khổ cực chờ đợi anh năm năm về trước, đợi anh quay về!
“Đang nghĩ gì thế?”
Lúc này, Sở Phàm cười nhẹ, đi về phía cô.
Vân Mộc Thanh mỉm cười: “Không có gì đâu, em chỉ đang nghĩ, có lẽ thời gian cả ba người gia đình chúng ta được ở bên nhau sẽ càng ngày càng ít đi”.
Sở Phàm trầm mặc, anh ôm người đẹp vào lòng, nói: “Đúng rồi, anh bảo người nhà họ Tiêu giúp anh nghe ngóng. Gần đây, Yên Kinh có một mảnh đất bất động sản mới được phát triển. Vị trí và môi trường rất phù hợp với tập đoàn Phàm Vân. Cuối tuần này sẽ có một buổi đấu thầu tại một khu resort ở ngoại ô Yên Kinh, anh đã đăng ký tham gia rồi”.
“Hay là tuần này chúng ta đến đó một chuyến, nhân tiện cũng dành ra thời gian vài ngày để thả lỏng tâm trạng, đưa Đan Đan đi chơi”.
Vân Mộc Thanh hiểu chuyện gật đầu: “Được, nghe anh hết”.
Đan Đan vỗ tay hoan hô, nhảy tưng tưng lên hôn Sở Phàm mấy cái, tâm trạng rất phấn khích.
Chỉ có trái tim nhỏ bé của Vân Mộc Văn như vỡ ra thành trăm mảnh, khóc không ra nước mắt, cô gái ế đáng thương như cô ấy lại phải ở nhà gọi ship đồ ăn rồi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm thu dọn hành lý, đưa Vân Mộc Thanh và Đan Đan đến khu resort.
Khu resort này nằm ở ngoại ô thành phố Yên Kinh, khu danh lam thắng cảnh cấp 3A, phong cảnh đẹp, không khí trong lành quanh năm, khiến nơi đây trở thành một điểm thu hút khách du lịch.
Rất nhiều đôi vợ chồng trẻ cũng thích được hưởng tuần trăng mật ở đây, chụp ảnh cưới, hẹn hò,..
Vì vậy, mặc dù không phải là mùa du lịch cao điểm, ở đây các hoạt động kinh doanh vẫn diễn ra một cách bùng nổ, có thể nhìn thấy các cặp đôi yêu nhau ngọt ngào ân ái ở khắp mọi nơi.
Đương nhiên, cũng có không ít những ông chủ, những người giàu có, ăn mặc sang chảnh, lái xe sang.
Cuối tuần này, khu resort sẽ có một cuộc đấu giá quy mô lớn, đây là cơ hội để bọn họ lộ mặt, hơn nữa một mảnh đất mới phát triển ở trung tâm Yên Kinh trị giá một tỷ nhân dân tệ được đấu giá ở đây, đây là ‘miếng mồi béo bở’ mà mọi người đều muốn giành được!
Gia đình ba người Sở Phàm nhanh chóng đến nơi, trên đường đi Vân Mộc Thanh nghiên cứu các sự kiện đấu giá, sau khi đến khu resort này, cô đã thả lỏng bản thân quá nhiều rồi.
Đan Đan phấn khích vô cùng, như một chú nai nhỏ, tung tăng nhảy múa, khung cảnh hạnh phúc và tràn đầy yêu thương của một gia đình ba người nhanh chóng thu hút ánh mắt của nhiều người qua đường, ánh mắt đầy ghen tị mà ngưỡng mộ.
Trong khu resort có rất nhiều cặp đôi đến hưởng tuần trăng mặt và chụp giấy đăng ký kết hôn, Đan Đan hoạt bát đáng yêu nên được mọi người xung quanh rất yêu quý, một số cặp đôi đã mởi cô bé đóng vai ‘phù dâu’ cùng chụp ảnh, làm chứng cho hạnh phúc của bọn họ.
Nhìn cảnh tượng lãng mạn và ấp áp trước mắt, Vân Mộc Thanh cũng đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Sở Phàm, chúng ta cũng chụp ảnh cưới đi”.
Sở Phàm ngây người trong giây lát, sau đó không khỏi cảm thấy chua xót.
Từ trước đến nay, Vân Mộc Thanh vẫn luôn âm thầm ở phía sau ủng hộ, tiếp sức cho anh, dù là năm năm đằng đẵng chờ đợi, hay là trở thành người vợ hiền mẹ tốt như bây giờ.
Nhưng anh lại nợ cô một danh phận, nợ cô một đám cưới.
Vốn dĩ anh nghĩ, sau khi anh xử lý xong mọi chuyện, anh sẽ cẩn thận sắp xếp một đám cưới như mơ cho cô, một đám cưới thu hút sự chú ý của toàn thế giới.
Nhưng bây giờ biên giới Tây Dã lại rơi vào tình trạng cấp bách, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, hôn lễ này cũng trở thành một bất ngờ xa vời viển vông.
Nếu như, nếu như sau khi anh đi, không thể trở về nữa….
Để sau này không phải hối hận, Sở Phàm gật đầu đồng ý: “Được”.