Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92: Đại trượng phu phải thế này mới đúng

Mộ Dung Thích bị một chưởng của Sở Phàm đánh bay?


Trong mắt mấy sinh viên là Mạnh Thanh Vũ ngoài rung động ra thì vẫn chỉ là rung động!


Mặc dù bọn họ đã sớm hiểu rõ sự đáng sợ của võ giả Tông sư, nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn sợ hết cả hồn, cảm thấy đã đánh giá thấp năng lực của Sở Phàm…”


“Giáo sư Mộ Dung, thầy sao rồi”.


“Giáo sư Mộ Dung”.


Mấy sinh viên vội vàng đỡ Mộ Dung Thích dậy, nhìn thấy ông ấy phun ra máu đen, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều tỏ vẻ đau lòng và áy náy.



Mạnh Thanh Vũ cắn răng, vừa không cam lòng vừa tức giận hỏi: “Tông sư Sở, dù chúng tôi đắc tội với anh, nhưng anh cũng không cần thiết phải ra tay nặng với giáo sư Mộ Dung như thế chứ?”


“Đúng vậy, giáo sư Mộ Dung lớn tuổi mà lại bị anh đánh đến mức hộc máu thế này”.


“Tông sư là có thể muốn làm gì thì làm, không nói đạo lý sao”.


Ở trong lòng bọn họ, hình tượng và địa vị của Mộ Dung Thích vẫn luôn như ngôi sao sáng, dù biết Sở Phàm rất mạnh, nhưng lúc này bọn họ vẫn lên tiếng vì Mộ Dung Thích.


Ngay cả Vân Mộc Văn cũng há hốc miệng, hơi bất mãn nói: “Anh rể, lần này anh thật sự hơi quá đáng rồi”.


Trong ấn tượng của cô ấy, Sở Phàm cũng không phải người nhỏ mọn như thế, hôm nay anh bị làm sao vậy chứ.


“Láo xược, không được vô lễ với Tông sư Sở!”


“Mấy đứa thì biết cái gì, Tông sư Sở là đang cứu thầy đấy”.


Lúc này, Mộ Dung Thích vừa phun máu tươi đột nhiên quát to một tiếng, sau đó dưới sự ngạc nhiên của mọi người, lão mừng như điên chạy tới, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Sở Phàm:


“Mộ Dung Thích đa tạ ơn cứu mạng của Tông sư, ơn này, Mộ Dung Thích suốt đời khó quên”.


Sở Phàm chỉ đứng yên đó, bình tĩnh gật đầu.


Mà lúc này, mấy sinh viên cũng trợn tròn mắt: “Giáo sư Mộ Dung, chuyện gì vậy ạ?”


“Đúng vậy, khi nãy rõ ràng thầy bị anh ta đánh hộc máu mà, vì sao còn phải cảm ơn anh ta chứ?”


Mộ Dung Thích tức giận hừ một tiếng: “Các trò biết cái gì, mấy năm nay vì đột phá nên thầy luận võ đánh nhau, làm tổn hại đến thân thể, trông mặt mũi hồng hào, thân thể khoẻ mạnh, nhưng thật ra lục phủ ngũ tạng đã sớm bị nội thương, máu bầm dần nhiều hơn, kinh mạch cũng tắc nghẽn”.


“Mà một chưởng của Tông sư Sở khi nãy nhìn như đả thương thầy, chứ thật ra là đả thông kinh lạc trong lục phủ ngũ tạng của thầy, phun ra máu đen tích tụ nhiều năm trong người, trị nội thương cho thầy”.


Lão vận khí điều trị, mặt mũi hồng hào, cũng có tinh thần hơn mấy lần, kính nể nói: “Bây giờ thầy cảm thấy trong người có sức lực dùng không hết, trẻ đi hai mươi tuổi, anh Sở chẳng những giỏi võ đạo mà ngay cả y thuật cũng cao siêu như thế, Mộ Dung Thích xin bội phục!”


“Nội thương này của tôi khám vô số danh y, tiêu tốn không dưới chục triệu vẫn bó tay, lại được một chưởng của anh Sở chữa khỏi, anh thật sự là nhân tài”.


Lúc này, mọi người mới hiểu ra, lại nhìn ngụm máu Mộ Dung Thích phun ra, thật sự là máu đen, đen kịt tanh hôi.


Ánh mắt nhìn về phía Sở Phàm tràn đầy cảm kích.


Sở Phàm cũng chỉ cười nhạt, khi nãy anh đúng là đã nhìn ra nội thương của Mộ Dung Thích, mới thí nghiệm cách kích thích huyệt vị của Huyền Y Bảo Điển vừa học khi nãy lên người Mộ Dung Thích.


Xem ra Huyền Y Bảo Điển này thật sự là sách hay.


“Đứng lên đi, ông chỉ mới bài trừ máu bầm thôi, nếu muốn chữa khỏi kinh mạch và nội tạng còn phải rèn luyện lâu dài, tôi sẽ kê thuốc cho ông, ba tháng sau bảo đảm sẽ khỏi hẳn”.


Sở Phàm vung tay viết ra một đơn thuốc: “Theo tư chất của ông, chỉ cần kiên trì sử dụng đơn thuốc này, sau này sẽ có tám phần hy vọng đột phá đến cảnh giới Tông sư”.


“Cái gì? Tám phần, cảm ơn Tông sư Sở!”, Mộ Dung Thích cảm động muốn rơi nước mắt, kích động không thể nói thành lời, lão vốn nghĩ cả đời này cũng không có hy vọng thăng lên Tông sư, thật không ngờ Sở Phàm lại cho mình một ơn huệ lớn đến thế.


Mấy sinh viên cũng khiếp sợ không thôi, đó là Tông sư đấy, một toa thuốc này của anh có thể làm được sao?


Lúc này, Sở Phàm lại nhìn thoáng qua bọn họ, thản nhiên nói: “Các cô cậu cũng có thể sử dụng toa thuốc này, có tác dụng điều dưỡng kinh mạch, phụ trợ khí huyết. Cái khác không dám nói, chỉ cần chịu bỏ công, võ giả Nội Kình tứ phẩm là không thành vấn đề”.



“Cái này… cảm ơn Tông sư Sở!”


Mấy người Mạnh Thanh Vũ không khỏi mừng như điên, vô cùng cảm động cúi đầu cảm ơn.


Mấy người tập Taekwondo khoa chân múa tay như bọn họ ngay cả cánh cửa võ giả Minh Kình cũng không thể đi vào, bây giờ Sở Phàm trực tiếp cho bọn họ cơ hội thăng lên võ giả Nội Kình, sao có thể không kích động, không cảm động muốn rơi nước mắt được chứ?


Nếu nói mấy tiếng trước nhìn thấy Sở Phàm một chưởng làm vỡ sư tử đá nghìn cân chỉ khiến bọn họ hoảng sợ.


Thì bây giờ, đối mặt với ơn huệ lớn Sở Phàm ban cho, trong lòng bọn họ chỉ còn lại kính ngưỡng và tôn sùng, giống như nhìn lên thần linh vậy…


Đưa ra cả ơn và uy, tay cầm quyền sinh sát, người như vậy ai dám lỗ mãng với anh chứ?


Sở Phàm chỉ để lại một toa thuốc, sau đó không ở lâu thêm, trực tiếp dẫn Vân Mộc Văn rời đi.


Trước giờ anh ân oán rõ ràng, những chuyện này coi như Sở Phàm bồi thường cho bọn họ vì lấy đi Huyền Y Bảo Điển vậy.


Mãi đến khi nhìn thấy bóng lưng Sở Phàm càng ngày càng xa, Mạnh Thanh Vũ vẫn không thể giấu đi sự kích động trong đôi mắt, cậu ta nói: “Giáo sư Mộ Dung, anh… anh Sở này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế ạ?”


Mộ Dung Thích thở dài một hơi, sùng bái đáp: “Đây không phải chuyện chúng ta có thể biết được, các trò chỉ cần biết anh Sở là tồn tại mà cả đời này chúng ta chỉ có thể nhìn lên thôi, hiểu chứ”.


“Hiểu ạ!”, các học trò xung quanh trăm miệng một lời, vẻ mặt vừa sùng bái vừa cảm khái, đưa mắt nhìn về bóng lưng thon dài dần đi xa cũng Sở Phàm.


Đại trượng phu phải thế này mới đúng!





Sau khi rời khỏi đại học Giang Lăng, Vân Mộc Văn vẫn mãi chớp mắt tò mò đi bên cạnh Sở Phàm nói mãi, hưng phấn không ngừng hỏi.


“Anh rể, khi nãy anh ngầu thật, đúng là lợi hại, sao anh thấy được nội thương của Mộ Dung Thích vậy? Sao anh học được y thuật thế? Lúc trước chưa từng nghe anh nói đến mà”.


Sở Phàm bị cô ấy hỏi đến mức mệt mỏi, chỉ tuỳ tiện trả lời: “Khi nãy xem mấy quyển sách, vô tình học được”.


“Chỉ thế thôi sao?”, Vân Mộc Văn trợn tròn mắt, bĩu môi, không vui trừng anh:


“Lừa gạt ai vậy, dù là một bác sĩ nội khoa bình thường nhất cũng phải học tập bảy tám năm mới có thể chẩn bệnh, anh đọc sách y thuật mấy tiếng đã thành cao thủ y học à? Làm ơn, anh nói dối cũng phải tìm một lý do đáng tin hơn đi chứ”.


Sở Phàm hơi bất đắc dĩ, thời buổi bây giờ nói thật cũng không có ai tin kìa.


Mình thật sự mới học được mà.


“Vậy anh rể, nếu anh đã lợi hại như thế thì khám cho em với, em có bệnh kín, có bệnh vặt gì không”, Vân Mộc Văn chớp mắt nghiêm túc nói.


Sở Phàm tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm Vân Mộc Văn khoảng năm sáu phút.







Ánh mắt thế này khiến cô ấy hơi ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ, sao người này lại khiến cô ấy cảm thấy như mình không mặc quần áo thế này.


“Anh rể, anh đừng nhìn người ta như vậy được không”, Vân Mộc Văn chớp mắt, vô cùng ngượng ngùng, cười nói: “Có phải anh muốn nói em trời sinh đoan trang, trẻ trung vô địch, thật sự là đại mỹ nữ hoàn mỹ, hoàn toàn không có vấn đề gì đúng không, hì hì”.


“Không, em hiểu lầm rồi, vì em có quá nhiều khuyết điểm nên anh không biết nên bắt đầu từ đâu thôi”, Sở Phàm nói thẳng ra.


Lúc nụ cười trên mặt Vân Mộc Văn cứng lại, tức giận trợn tròn mắt, anh giơ tay ra nghiêm túc đếm:


“Em ham ăn biếng làm, tự kỷ ngây thơ, thần kinh thô, đỏm dáng mặt dày…”


Sở Phàm liên tục nói ra mười mấy điều không hề giống nhau: “À, một điều quan trọng nhất:”.


Anh cười nhạt nhấn mạnh từng chữ: “Em, ngực, phẳng!”


“Sở Phàm!!!”


Vân Mộc Văn triệt để nổi điên, cô ấy giương nanh múa vuốt, hùng hổ xông về phía Sở Phàm muốn cào anh: “A, em muốn giết anh, tên khốn kiếp này…”


Sở Phàm cười ha hả, hai bóng người truy đuổi nhau, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK