Trên đường trở về biệt thự Hải Đường, Sở Phàm và Vân Mộc Văn cãi cọ ầm ĩ không dứt.
Đan Đan đã mệt nhoài sau một ngày học múa, hiện đang nằm ngủ khò trên ghế sô pha, tay còn lưu luyến nắm lấy máy tính bảng đang chiếu phim hoạt hình gấu Boonie.
"Phim hay lắm sao mà đến ngủ cũng không chịu rời thế này?", Sở Phàm khẽ cười, cất đồ chơi trên ghế đi rồi bế con về phòng.
"Anh về rồi à?", trong phòng, Vân Mộc Thanh vừa rửa mặt xong, đang xử lý tài liệu trong công ty với chiếc áo choàng tắm màu trắng trên người.
"Ừ”, Sở Phàm gật đầu, thả Đan Đan lên giường của bé.
Cô bé chun chiếc mũi nhỏ lại rồi thoải mái trở mình, hoàn toàn không nhận ra mình đã bị đưa đi nơi khác.
"Con bé học múa cả ngày, mệt lử rồi”, Sở Phàm vừa đắp chăn vừa xoa bóp đôi chân nhỏ của con gái yêu, trên mặt tràn đầy vẻ xót xa: "Em xem sau này có thể giảm bớt giờ học thêm và ngoại khóa được không? Tuổi thơ của con trẻ nên vô tư hồn nhiên, con bé mệt lả rồi này”.
“Không được”, Vân Mộc Thanh kiên quyết gạt đi, uể oải đưa tay lên xoa mắt: “Áp lực cạnh tranh bây giờ quá lớn, không rèn luyện từ nhỏ thì sau này làm sao có thói quen tốt được?"
"Nhỏ không cố gắng, lớn hối hận không kịp”.
"Tôi không muốn Đan Đan sau này phải làm lụng vất vả để sống qua ngày như tôi”.
Sở Phàm bỗng không biết phải làm thế nào. Anh biết Vân Mộc Thanh kỳ vọng con gái sau này thành đạt, tất cả đều là muốn tốt cho Đan Đan, nhưng khi thấy con gái mệt nhọc như vậy, trong lòng anh sao có thể thoải mái?
"Em cũng đừng vất vả như vậy, đã tan ca mà còn phải làm việc, công ty đâu chỉ có một mình em”, Sở Phàm vừa nói vừa lấy đi laptop và văn kiện trong tay Vân Mộc Thanh.
Đoạn anh đưa tay lên xoa bóp bả vai và gáy cho cô, nói với chút bất mãn: “Tôi vừa chăm em được một chút thôi mà cổ với thắt lưng lại có vấn đề rồi, em có còn muốn khỏe lên không?"
"Hết cách, đã làm tổng giám đốc cũng phải có thành tích chứ, bằng không làm sao khiến người ta nể được?", Vân Mộc Thanh đáp.
Sở Phàm lắc đầu: “Biết vậy tôi đã không giúp em ngồi vào vị trí này. Đợi đó, tôi đi lấy đồ châm cứu và xông hương cho em”.
Vân Mộc Thanh tuy le lưỡi nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào trước cảm giác được cưng chiều này.
Mười mấy phút sau, Sở Phàm mang thảo dược xông hương và dụng cụ châm cứu đến. Anh mỉm cười gõ vài cái vào cửa rồi hắng giọng: “Thưa quý cô, ‘dịch vụ đặc biệt’ mà cô yêu cầu đã đến”.
Vân Mộc Thanh phì cười, hếch mặt xua tay: “Anh già quá, đổi người khác cho tôi”.
"Gọi hết mấy cậu trai trẻ chỗ các anh đến đây”.
"Ồ, thế thì có khơi khó...”, Sở Phàm làm ra vẻ khó xử: “Ban nãy có một quý bà giàu có tên Vân Mộc Thanh đã bao trọn mấy cậu trai trẻ rồi, hay là cô đi thương lượng với bà ấy vậy?"
Vân Mộc Thanh phồng má, giơ vuốt nhào về phía Sở Phàm: “Anh mới là bà! Cả nhà anh đều là bà!"
Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên giữa mùi hương tản mát.
Sau một hồi đùa giỡn, Vân Mộc Thanh đã thoải mái nằm sấp trên giường, gối đầu lên cánh tay. Áo cô được vén lên để lộ vòng eo trắng trẻo mềm mại cùng đường cong chữ S hoàn hảo yểu điệu, trông đến là câu lòng người.
Trong căn phòng thoang thoảng mùi thảo dược, cô để Sở Phàm đặt tay lên eo mình rồi bắt đầu xoa bóp. Ban đầu Vân Mộc Thanh còn ngượng ngùng, tim đập thình thịch trước hành vi thân mật này, nhưng sau vài lần được anh mát xa cho, cơ thể cô đã thả lỏng, hơn nữa còn cảm thấy thoải mái.
Bây giờ cô đã hoàn toàn quen thuộc với tay nghề mát xa của Sở Phàm, thậm chí vài ngày không làm thôi cũng sẽ thấy bứt rứt trong người. Ngặt nỗi lần nào tên khốn này cũng thỉnh thoảng chạm vào chỗ nhạy cảm, khiến cô đỏ mặt tía tai.
Không biết anh ta chỉ vô tình hay là đang cố ý sàm sỡ cô nữa!
Nửa tiếng sau, Vân Mộc Thanh nằm nhoài với cơ thể mướt mồ hôi, trông như bị vắt cạn toàn bộ sức lực.
"Phù, đã thật, mỗi lần được anh làm cho đều thoải mái như lột xác vậy”.
Sở Phàm cười đến là sâu xa: “Chúng ta từng làm rồi à? Sao tôi không nhớ?"
Vân Mộc Thanh bỗng nhận ra câu nói của mình mờ ám đến thế nào, vội đỏ mặt ném một cái gối qua rồi ré lên: “Đồ lưu manh! Ý tôi... Ý tôi là mát xa...”
Sở Phàm cất giọng cười, nhìn cơ thể hấp dẫn trước mặt mà trái tim rung động không thôi, tự hỏi khi nào mới có thể hoàn toàn chinh phục cô...
"Em đang chịu quá nhiều áp lực, nên bớt chút thời gian thư giãn, như du lịch chẳng hạn, cũng thay đổi tâm trạng luôn”.
Vân Mộc Thanh chống cằm nói với vẻ hoài niệm: “Cũng phải, lâu rồi tôi chưa đi du lịch. Nhưng mà đi đâu bây giờ?"
Vào lúc cô còn đang do dự, một giọng nói giòn tan bỗng vang lên cạnh bên: “Hay là mình đi dự trại đông đi mẹ”.
Vân Mộc Thanh hoảng hồn. Đan Đan không biết đã tỉnh giấc từ khi nào, vừa tủm tỉm cười vừa rúc vào lòng cô.
"Con... Con dậy từ khi nào vậy?" Cô hốt hoảng hỏi, hoàn toàn không muốn con bé tinh ranh này nhìn thấy cảnh thân mật giữa cô và Sở Phàm.
Đan Đan chỉ đưa tay lên che mặt, lắc đầu nguầy nguậy: “Đan Đan mới dậy thôi ạ, Đan Đan hổng thấy gì hết, hổng nghe gì hết...”
Sở Phàm bật cười sang sảng, Vân Mộc Thanh lại đỏ hết cả mặt. Cái con bé giấu đầu lòi đuôi này!
"Đan Đan à, trại đông là do trường mầm non tổ chức sao?", Sở Phàm ôm con hỏi với vẻ hứng thú.
Đan Đan gật đầu thật mạnh, trong mắt là hy vọng và mong đợi: “Dạ! Năm nào các thầy cô cũng đưa tụi con đi chơi hết, các bạn đều đưa bố mẹ đến...”
"Nhưng mà... Trước kia bố không về, mẹ bận đi làm, nên Đan Đan chưa từng tham gia”.
"Mẹ ơi, năm nay Đan Đan không cần quà sinh nhật đâu. Bố mẹ đi chơi với con có được không, các bạn khác... đều có bố mẹ đi theo...”, giọng cô bé càng lúc càng nhỏ, gương mặt cũng cúi gằm.
Vân Mộc Thanh không khỏi xót xa, Sở Phàm cũng tự trách vô cùng.
Anh nhoẻn cười hứa với con: “Được, lần này chúng ta cùng nhau tham gia, bố sẽ chơi cùng đến khi Đan Đan thấy đủ mới thôi”.
"Thật không ạ?", Đan Đan mừng rỡ: “Mẹ cũng đi chứ ạ?"
Trong lòng Vân Mộc Thanh ấm áp dào dạt, bèn gật đầu: “Bố mẹ sẽ đi cùng con”.
"Oa, Đan Đan yêu bố mẹ nhất!", cô bé hớn hở ôm chầm lấy Sở Phàm mà thơm tới thơm lui.
Sở Phàm cũng vui lây. Gia đình đoàn tụ vừa là cơ hội hiếm có để bồi dưỡng tình cảm, vừa là mơ ước trong lòng anh.
Nhìn hai cô gái của đời mình thân thiết ôm hôn nhau đầy hạnh phúc, đáy lòng anh cũng được lấp đầy bởi sự thỏa mãn.
"Đây mới là cuộc sống, đây mới là niềm vui làm bố. Nếu có thể đuổi con sâu ăn bám Vân Mộc Văn đi thì càng tốt.”
Hắt xì!
Trong căn phòng trên lầu hai, Vân Mộc Văn hắt hơi cả đêm ròng, thùng rác bị cô ấy vứt đầy khăn giấy. Mũi cô ấy đỏ bừng, khó chịu sắp phát khóc.
Cô ấy bực tức vò đầu.
"Á, rốt cuộc là tên chết bầm nào dám nói xấu sau lưng bổn tiểu thư xinh đẹp, bà nhất định sẽ không tha cho mi!!"