Bốn mươi triệu, tôi mua lại!
Tuy Sở Phàm nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lại vén lên sóng to gió lớn, khiến quản lý và các nhân viên trong quán cà phê đều trợn mắt há mồm, khách hàng xung quanh cũng trợn tròn mắt, thậm chí có người còn bị sặc cà phê, liên tục ho khan.
“Thưa… Thưa anh, anh chắc chắn mua lại tiệm của chúng tôi với giá bốn mươi triệu ư?”, trong đôi mắt xinh đẹp của quản lý đầy sự nghi ngờ và khó tin.
Lúc trước cô ta báo giá hai mươi triệu là đã lên giá rất nhiều rồi, bây giờ Sở Phàm lại còn trả gấp đôi, đủ mua lại hai quán cà phê của bọn họ luôn.
Chỉ có Hestia vẫn rất bình tĩnh, cười nhẹ nhàng, với một người có đẳng cấp như Sở Phàm, bốn mươi triệu cũng chỉ như con bò rụng lông mà thôi.
“Ha ha ha, ngây thơ, cô còn tưởng anh ta đang nói thật à?!”, Từ Minh sửng sốt mất hai giây, sau đó ôm bụng cười ha hả, tỏ vẻ vừa châm chọc vừa khinh thường: “Cô nhìn anh ta đi, từ trên xuống dưới chắc chỉ chừng bốn trăm tệ, còn trả bốn mươi triệu á, đúng là buồn cười chết đi được…”
Mặt quản lý ửng đỏ, cũng cảm thấy mình bị người ta đùa giỡn.
Mà lúc này, Sở Phàm chỉ tiện tay ném chi phiếu ra, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Từ Minh cứng lại.
Anh ta ngạc nhiên nhìn tấm thẻ kia như nhìn thấy quỷ, giật mình la lên: “Đây là thẻ đen của Ngân hàng Hoa Kỳ, số tiền dự trữ ít nhất cũng là một tỷ!”
Là con trai của chủ tịch Ngân hàng Nông nghiệp, sao anh ta có thể không biết được. Nhưng điều khiến anh ta khiếp sợ là loại dân đen như Sở Phàm lại có tấm thẻ ngân hàng này? Vì sao anh lại có?
Chẳng lẽ thẻ này là giả ư?!
Đúng thế, chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy!
Từ Minh tự an ủi mình như thế.
“Thưa… Thưa anh, mong anh… mong anh đợi một lát, tôi đi xin chỉ thị của tổng giám đốc…”
Quản lý của tiệm lập tức ngơ ngác, trông Sở Phàm không giống như đang nói đùa lắm, cô ta không dám chậm trễ, vội vàng cầm điện thoại gọi cho tổng giám đốc của quán cà phê.
Mười phút sau, một quý cô ba mươi mấy tuổi, dáng người cao gầy chạy BMW đến tiệm, cung kính đưa một phần hợp đồng lên:
“Anh Sở, chúc mừng anh, bây giờ quán cà phê này là của anh”.
Chớp mắt một cái đã lời được hai mươi triệu, mua bán có lời như thế sao không làm, chứ, lợi nhuận nhiều đến thế mà!
Mặt mũi Từ Minh hoàn toàn tối như màu đất, vô cùng choáng váng…
Tên ranh này thật sự bỏ bốn mươi triệu ra mua lại nơi này rồi?
“Quán cà phê này tặng cho em, sau này rảnh rỗi nhàm chán cũng có một nơi thư giãn”, Sở Phàm nắm tay Hestia nói, khiến gò má cô ấy đỏ ửng như hoa đào nở rộ, cực kỳ cảm động.
Mặc dù với một nữ vương của thung lũng Vui Vẻ như cô ấy, một quán cà phê nho nhỏ chẳng là cái gì cả, nhưng vì là Sở Phàm tặng, cho nên nó trở nên vô cùng quý giá.
“Đồng thời, sau này trong tiệm của tôi nghiêm cấm những kẻ giả vờ giả vịt thế này đi vào, nhìn thôi đã thấy ghê tởm rồi”, Sở Phàm không thèm để tâm đến Từ Minh đang trợn mắt há mồm, ôm lấy vòng eo mềm mại của Hestia nhanh chóng rời đi dưới sự cung kính cúi chào của nhân viên.
Xong chuyện rời đi, không nói tên tuổi…
Đám người trong quán cà phê lập tức sôi trào, khách hàng và nhân viên đều bàn tán xôn xao:
“Wow, thật đẹp trai, thật khí phách, vung tay một cái đã ra bốn mươi triệu, làm người phụ nữ của anh ấy đúng là hạnh phúc chết đi được!”
“Thật hâm mộ, dù làm vợ bé, làm tình nhân của anh ấy cũng tốt lắm, hu hu…”
“Hừ, thôi đi, không nhìn thấy nhan sắc của người đẹp phương Tây kia nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào sao, mấy người bình thường như chúng ta có thể lọt vào mắt người ta à”.
“Ấy, sao tên này còn ở đây, không ngại mất mặt ư, mình không có bản lĩnh còn thích vờ vịt kiếm chuyện, bị vả mặt rồi thấy chưa?”
“Đúng vậy, ra vẻ ta đây như thế, còn tưởng rằng là con nhà giàu gì, thì ra chỉ là một tên giả vờ giả vịt, đúng là ghê tởm!”
Từ Minh mím chặt môi, sắc mặt lúc xanh lúc tím, tiếng châm chọc xung quanh như những cái tát vang dội đang vô tình vả bôm bốp lên mặt anh ta vậy!
Lúc này, anh ta chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
…
Sở Phàm không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Từ Minh lúc này, tạm biệt Hestia rồi đến nhà trẻ đón Đan Đan về nhà, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị một bàn ăn phong phú cho con gái bảo bối của mình.
Bận rộn suốt hai tiếng, mùi bay ra từ trong phòng bếp khiến Đan Đan đang nằm trên sofa xem tivi dùng sức hít hít mũi, chạy vào trong.
“Oa, hôm nay đúng là nhiều món ghê, có bò bít tết, tôm hùm, còn có trứng cá muối nữa”.
Đôi mắt to của cô nhóc sáng lên, lau nước miếng.
Hôm nay Sở Phàm thi triển tài năng, làm một bàn ăn kiểu Pháp phong phú, bít tết sốt tiêu đen, cá tuyết rán, tôm hùm phô mai, cá hồi, còn có một nồi súp kem nấm thơm phức cùng với bánh ngọt nhỏ tinh xào và salad rau màu sắc tươi đẹp.
Món ăn tinh xảo, đủ cả sắc hương vị, chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta thấy thèm rồi.
“Ăn cơm thôi, không thiếu phần của con đâu”, Sở Phàm véo mặt cô nhóc, rót một ly Bordeaux cho Vân Mộc Thanh, bữa tối dưới ánh nến vừa lãng mạn vừa ấm áp.
“Sở Phàm, anh còn biết nấu món Tây nữa à?”
Vân Mộc Thanh cũng hơi sửng sốt nhìn một bàn đầy món ăn ngon, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thoả mãn, người này đúng là thâm tàng bất lộ.
“Tự học thôi, cơm Tây cũng đơn giản mà, nguyên liệu ngon đã thành công được tám phần rồi”, Sở Phàm đưa một bộ dao nĩa bằng bạc qua: “Nếm thử xem tay nghề thế nào”.
Vân Mộc Thanh nở nụ cười, nhận lấy dao nĩa Sở Phàm đưa qua, tao nhã thuần thục cắt bít tết, đôi môi đỏ khẽ nhếch, mắt nheo lại, tỉ mỉ thưởng thức.
“Ừm, bò hoa tuyết cao cấp, chín năm phần, tươi ngon nhiều nước, hương vị vừa miệng…”
Vân Mộc Thanh cười tươi thở nhẹ một hơi, cảm giác thoả mãn và hạnh phúc do món ngon mang đến tựa như một cơn gió mát thổi đi sự mệt mỏi và phiền muộn của một ngày làm việc.
Cô vừa thưởng thức món ngon vừa hỏi: “Sở Phàm, anh trúng số à, mấy nguyên liệu này đều rất đắt tiền, dù trước kia tôi ở nhà họ Vân cũng không dám xa xỉ như thế đâu, sao lại nỡ mua thế?”
Sở Phàm vừa cắt bít tết cho Đan Đan đang buồn rầu để cô bé ăn thoải mái hơn vừa nói: “Tôi làm gì may mắn được như thế, những nguyên liệu nấu ăn này đều là Hestia tặng tới, nguyên liệu cao cấp vận chuyển bằng đường hàng không từ năm sông bốn biển tới đấy, xem như là quà tặng cho chúng ta”.
Đan Đan giơ tay hoan hô: “Cảm ơn chị Hestia”.
Còn Vân Mộc Thanh nghe thấy cái tên “Hestia” thì vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, cả người đều khó chịu.
Lại nhìn những món ăn tinh xảo đắt tiền này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng, nghiêng nước nghiêng thành của Hestia và hình ảnh cô ấy vừa nói vừa cười, tình nồng mật ý với Sở Phàm.
Vân Mộc Thanh chợt thấy trong lòng như bị nhét đầy thứ gì đó, chua xót, khó chịu, không muốn ăn nữa.
Cô nhíu mày buông dao nĩa xuống: “Tôi không ăn nữa”.
“Hả? Vì sao thế mẹ”, Đan Đan chớp đôi mắt to, khó hiểu hỏi.
“Đây là thứ chị Hestia của con tặng cho ân nhân cứu mạng của cô ấy, mẹ ăn không tiêu”, Vân Mộc Thanh nhìn về phía Sở Phàm, bĩu môi, kiêu ngạo đi tới tủ lạnh lấy một hộp mì ăn liền ra, tức giận trở về phòng khách.
Đan Đan buồn rầu đan hai tay vào nhau, nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa: “Bố, hình như mẹ lại ghen rồi, chúng ta có cần đi dỗ mẹ không”.
Sở Phàm xoa đầu con gái: “Không cần, mẹ thích ăn mì ăn liền, cứ để cô ấy yên tĩnh thưởng thức đi”.
“Dạ, bố nói đúng, vậy chúng ta ăn luôn phần của mẹ nhé, hì hì…”, Đan Đan vui vẻ hoan hô.
Bốp!
Vân Mộc Thanh trong phòng khách suýt chút ngã nhào, cô giận dữ nghiến răng.
Hứ, anh mới thích ăn mì ăn liền, cả nhà anh đều thích ăn mì ăn liền!