Sau khi căn dặn Dương Tuấn Huy đi giải quyết mọi việc xong, Sở Phàm lại cùng Trần Vi Vi đi dạo trung tâm thương mại, mua một ít vật dùng cần thiết, khoảng chừng năm giờ chiều, bọn họ cùng trở về bệnh viện.
Trần Phong Hoàng đã khôi phục lại ý thức, chỉ có điều vẫn còn hơi yếu ớt, Sở Phàm lại châm cứu cho ông ta, giúp lưu thông khí huyết và kinh mạch, chưa đầy năm phút sau đã bắt đầu khỏe như vâm rồi.
Trần Vi Vi hết sức kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lấp lánh ánh sao, nhìn Sở Phàm với vẻ sùng bái.
Bây giờ Sở Phàm chính là người đàn ông không gì không làm được trong lòng cô ấy.
Sở Phàm cũng chỉ cười cười, thầm nhủ gần đây mình bộn bề nhiều việc quá nên đã gác lại Huyền Y Bảo Điển, y thuật bị cứng tay, nếu như có thể tinh tiến thêm hai ba phần thì Trần Phong Hoàng chẳng cần phải nằm bệnh viện vì vết thương như thế này, bản thân mình có thể chữa dứt hẳn cho ông ta.
Sau khi để lại mấy đơn thuốc, Sở Phàm căn dặn vài tiếng rồi định rời khỏi bệnh viện, về nhà tắm nước nóng nghỉ ngơi.
Vào lúc anh sắp rời khỏi đây, chợt nghe thấy tiếng xầm xì tán chuyện của mấy cô y tá:
“Hay tin gì chưa? Hôm qua có một cô bác sĩ xinh lắm được điều đến bệnh viện chúng ta, nghe nói cô ta ở Giang Bắc, vẫn còn trẻ trung mà đã là tiến sĩ ngoại khoa rồi đó, nếu như đến bệnh viện Yên Kinh của chúng ta học hỏi lấy tiếng thì sau này tương lai của cô ta sẽ rực rỡ lắm”.
“Phải đó, bệnh viện Yên Kinh của chúng ta xếp thứ ba trong bảng xếp hạng thực lực toàn quốc, xét trong toàn thế giới cũng đứng trong hai mươi hạng đầu, cạnh tranh cũng lớn, nghe nói phải có đến bảy, tám bác sĩ cùng cạnh tranh một vị trí với cô ta, nếu như muốn chiếm được vị trí này thì chỉ có thể bán thân để đi lấy lòng lão già háo sắc đó thôi”.
“Ha ha, không biết lão già khốn nạn đó đã làm hại bao nhiêu người nữa, hết cách rồi, ai bảo người ta có quyền lớn, gia thế vững chắc kia chứ? Tiếc là bác sĩ Đường Miên Miên này bị vấp phải thủ đoạn thâm độc rồi”.
“Ha ha, biết đâu chừng người ta nóng lòng chủ động dâng mình lên đến tận cửa để đổi lại tương lai sáng lạng thì sao”.
Giang Bắc, tiến sĩ khoa xương.
Đường Miên Miên, đi bán thân?
Nghe thấy vài thông tin quan trọng này, Sở Phàm lập tức ngừng bước, anh lên tiếng: “Các người đang nói đến bác sĩ Đường nào?”
“Ôi chao, anh làm chúng tôi sợ chết khiếp, nói ai thì liên quan gì đến anh chứ, anh…”
Một cô y tá giật mình, cô ta tức tối quay người định trách móc, nhưng vừa nhìn thấy Sở Phàm đã cảm thấy căng thẳng ngay: “Là, là anh Sở ạ?”
Bọn họ là y tá phụ trách Trần Phong Hoàng trong phòng bệnh này, tất nhiên có biết với Sở Phàm.
Mặc dù bọn họ không biết thân phận thật sư của anh, thế nhưng hôm đó Sở Phàm chỉ gọi một cú điện thoại thôi mà hàng đống chủ nhiệm chuyên gia trong bệnh viện lập tức chạy đến ngay, ai nấy cũng trị liệu cho Trần Phong Hoàng với tâm trạng căng thẳng tột cùng.
Người có thể khiến cho lãnh đạo bệnh viện xem trọng nhường thế, chắc chắn gia thế của Sở Phàm không giống như người bình thường, đám y tá nhỏ nhoi như bọn họ không thể đắc tội với anh được.
“Xin, xin lỗi, ban nãy tôi kích động quá…”
Sở Phàm khoát tay, anh nhíu mày mà nói: “Khi nãy cô bảo có một bác sĩ mới được điều từ Giang Bắc đến đây, tên là Đường Miên Miên à? Còn là hạng bán thân gì đó, có nghĩa là sao?”
Cô y tá ngẩn người vài giây rồi mới cắn răng, vẫn nói thật lòng:
“Là thế này ạ, bệnh viện Yên Kinh chúng tôi có luật bất thành văn, Viện phó Hoàng chuyên phụ trách việc điều động nhân sự mê tiền mê gái, tự tư tự lợi”.
“Nếu như muốn ở lại bệnh viện Yên Kinh, bình yên hưởng lương mấy năm thì phải được hắn gật đầu, bởi thế mấy năm nay không ít bác sĩ y tá đều bị hắn làm hại…”
Một cô y tác mở tấm hình trong điện thoại ra rồi nói: “Chúng tôi cũng chỉ nghe nói rằng có một bác sĩ nữ rất xinh đẹp từ Giang Bắc đến đây, không biết có phải là người anh muốn tìm không”.
“Nghe nói Viện phó Hoàng đã mời cô ta đi dự tiệc rồi…”
Sở Phàm liếc mắt nhìn thử, cô gái trên tấm hình mặc áo blu trắng, vẫn không thể che giấu được đôi chân dài đáng kiêu ngạo ấy, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trông vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại đầy ắp lòng tự tin.
Đúng là Đường Miên Miên!
Sở Phàm hít sâu một hơi, anh không ngờ rằng Đường Miên Miên lại đến Yên Kinh…
“Bọn họ đang ăn cơm ở đâu?”
“Ở nhà hàng Thiên Thịnh, anh Sở, anh…”
Cô ta vẫn còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên, Sở Phàm đã biến mất tăm.
Hai cô y tá đều hoảng sợ như thể gặp phải quỷ.
Bây giờ, trong một gian phòng riêng ở nhà hàng Thiên Thịnh.
Một người đàn ông trung niên bụng bự trán hói, gương mặt bỉ ổi đang mỉm cười rót rượu cho cô gái lạnh lùng xinh đẹp bên cạnh: “Bác sĩ Đường, nào, tôi thay mặt cho bệnh viện Yên Kinh chào đón cô gia nhập, cạn ly”.
Nhóm lãnh đạo bệnh viện ở xung quanh của cười nói rôm rả, lần lượt nâng ly chúc mừng.
“Thôi, Viện phó Hoàng, tôi, tôi thật sự không thể uống được…”, Đường Miên Miên đã mặc đồ bình thường, cô mặc chiếc áo khoác thoải mái cùng quần jeans bó, làm tôn lên đôi chân thẳng tắp của mình, thon dài đến hút hồn.
Gương mặt cô ưng ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, người đẹp say rượu càng mang vẻ đẹp độc đáo thướt tha, vô cùng quyến rũ.
Cô cố tình xin đến bệnh viện Yên Kinh bồi dưỡng là vì Sở Phàm, chỉ vì muốn được gặp mặt anh một lần.
Nhưng vừa mới thu xếp ổn thỏa, nhóm lãnh đạo bệnh viện như Hoàng Mạnh đã gọi điện thoại đến, bảo là chuẩn bị nghi thức chào mừng cô, Đường Miên Miên không thể từ chối sự nhiệt tình của bọn họ nên cũng đồng ý.
Nhưng nào ngờ bọn họ lại không ngừng chuốc rượu cho mình, cô là một cô gái còn chưa sõi đời, cũng chỉ có thể uống cạn từng ly từng ly một.
“Viện phó Hoàng, còn uống, còn uống nữa thì tôi sẽ say mất”, Đường Miên Miên liên tục khoát tay, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Cô cũng cảm thấy rất ngờ vực, từ nhỏ cô đã đi theo Đường Việt Quân cùng uống rượu với mấy ông cán bộ, dù không đến mức ngàn chén không say nhưng cũng luyện thành tửu lượng cao, sao hôm nay mới uống có vài ly mà người mềm oặt ra thế này…
Ánh mắt Hoàng Mạnh ngập tràn sự tham lam, hắn ý thức được rằng thời cơ của mình đã tới bèn vội vàng vẫy tay, nhóm lãnh đạo trong phòng riêng đều hiểu ý, bọn họ lặng lẽ bước ra ngoài ngay.
“Say thì tốt, tôi dìu cô về phòng nghỉ ngơi”.
Hoàng Mạnh nở nụ cười bỉ ổi, hắn thừa lúc đưa ly rượu để đặt tay lên đùi Đường Miên Miên, vẻ mặt trông có vẻ rất hưởng thụ.
Hắn cố tình bỏ một ít thuốc vào rượu của Đường Miên Miên, chẳng bao lâu sau, đến một con voi cũng phải say túy lúy.
Đường Miên Miên rùng mình, tỉnh táo hơn một nửa, cô vội vàng đẩy Hoàng Mạnh ra: “Viện phó Hoàng, anh, anh làm gì thế? Mọi người, mọi người đi đâu cả rồi?”
“Viện phó Hoàng, tôi phải về nhà đây”.
Đột nhiên dự cảm không lành nảy sinh trong lòng cô, cô cầm túi xách đứng dậy bỏ đi.
Hoàng Mạnh lại kéo cô ngược trở về, hắn cười hì hì: “Bác sĩ Đường, cô đừng dè dặt với tôi nữa, bây giờ có ai trong phòng riêng đâu mà giả vờ làm gì”.
“Chẳng phải cô muốn đến bệnh viện Yên Kinh lấy tiếng, hòng có tương lai sáng sủa sao? Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở đây với tôi đêm nay, tôi đảm bảo không những sẽ ưu tiên tuyển dụng cô, đến vị trí phó chủ nhiệm ngoại khoa cũng sẽ thuộc về cô luôn”.
Hắn vỗ đùi mình, nói với gương mặt gian ác: “Nào, ngồi lên đây, tự mình cử động đi”.
Đường Miên Miên biến sắc, rốt cuộc bây giờ cô đã hiểu ra đây là một cái bẫy.
“Rào!”
Cô thẳng tay hắt một ly rượu lên gương mặt buồn nôn của Hoàng Mạnh rồi tức giận quát mắng: “Đồ vô liêm sỉ, không bằng súc sinh!”
“Uổng cho anh mặt mày đạo mạo còn là lãnh đạo của bệnh viện, anh đúng là súc sinh đột lốt người, bảo tôi ngủ với hạng côn đồ buồn nôn như anh à, nằm mơ đi, đừng hòng”.
Bốp!
Hoàng Mạnh lập tức nổi trận lôi đình, hắn đẩy mạnh Đường Miên Miên lên bàn: “Má, con điếm này, mày chán sống rồi nên mới dám tạt rượu vào tao chứ gì? Mày xem xem tao sẽ xử mày như thế nào đây!”
Hắn lợi dụng chức quyền, số phụ nữ mà hắn chơi không đến một trăm cũng phải tám chục, chưa có ai dám ăn nói như vậy với hắn đâu.
“Á, buông tôi ra, đồ khốn nạn, cứu mạng…”
Đường Miên Miên liều mạng vùng vẫy phản kháng, nhưng rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ say mèm, nào có phải là đối thủ của hắn.
“Ha ha, kêu đi, kêu đi, ông chủ nhà hàng Thiên Thịnh là anh em của tôi, cho dù cô có gào đến chết cũng không có ai đến cứu cô đâu…”, Hoàng Mạnh chỉ cảm thấy càng lúc càng hưng phấn và kích động.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Đường Miên Miên, hắn vừa nhìn thấy đã trố mắt, chỉ mong có thể gác đôi chân dài ấy lên vai mình, dũng mãnh chơi cô ba ngày ba đêm…
Hoàng Mạnh vô cùng phấn khởi, hắn gầm lên rồi vồ đến Đường Miên Miên.
Đường Miên Miên gần như tuyệt vọng, hai hàng lệ lăn dài trên gương mặt cô…
“Bốp…”
Vào lúc này, cánh cửa phòng bao bị đá tung ra.
“Nếu như không muốn chết thì buông cô ấy ra ngay”, giọng nói của Sở Phàm lạnh tanh.