Hứa Phú Minh tức giận chửi ầm lên.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục của nhà hàng đi ra, trên người đeo bảng tên “Giám đốc sảnh”.
Ông ta vẫy tay đuổi hai bảo vệ kia đi, nâng mắt lên: “Thì ra là cậu Hứa sao, hai người kia là người mời, không hiểu chuyện, mong cậu Hứa thông cảm”.
Lúc này sắc mặt của Hứa Phú Minh mới dễ nhìn hơn một chút, hắn ta trách móc: “Đúng là thứ có mắt không thấy Thái Sơn, nếu còn có lần sau, tôi sẽ trực tiếp để hai tên chó này của các người cút đi luôn”.
“Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một phòng bao tốt nhất, tôi muốn mở tiệc chiêu đãi bố mẹ vợ”.
Nói xong, hắn ta sải bước muốn đi vào trong, nhưng lúc này, giám đốc sảnh lớn lại duỗi tay chặn đường hắn ta.
“Cậu Hứa, khi nãy cậu cũng nghe thấy đó, hôm nay nhà hàng Hải Tân của chúng tôi bị bao trọn rồi, là sếp Lý tự mình ra lệnh, chỉ tiếp đãi bạn bè của anh Sở”.
“Cho nên cậu không thể đi vào”.
Hứa Phú Minh lập tức sa sầm mặt, nhíu mày: “Ông có ý gì? Tôi cũng không thể đi vào ư?”
“Một năm tôi bỏ ra năm triệu cho nhà hàng các người, là hội viên Bạch Kim của các người, ông lại dám đuổi tôi đi? Ông có còn muốn làm giám đốc nữa không thế”.
Hứa Phú Minh hống hách nói, Vu Tình và Chu Tuyết ở phía sau cũng xỉa xói theo, mắng giám đốc này có mắt không thấy Thái Sơn.
Cả nhà Chu Long thì đứng phía sau cười khẩy, vui vẻ xem trò hay.
Không phải khi nãy mấy người đó mới vừa hạ thấp Sở Phàm, tâng bốc con rể của mình lên tận trời sao? Bọn họ rất muốn xem xem Hứa Phú Minh này có bản lĩnh gì.
“Dù là hội viên Kim Cương cũng không có tư cách đi vào, đây là lời dặn của sếp Lý”, giám đốc sảnh cười châm chọc, theo bản năng ưỡn ngực: “Nếu cứ muốn quấy rối tiệc rượu của sếp Lý, thì đừng trách các anh em không khách sáo mời cậu ra ngoài”.
Ông ta nói mấy câu với bộ đàm, trong nhà hàng lập tức có bảy tám bảo vệ xuất hiện, nhìn chằm chằm Hứa Phú Minh với ánh mắt hung dữ.
Sắc mặt hắn ta vô cùng khó coi, nếu thật sự bị bảo vệ của nhà hàng đuổi đi, cậu chủ Hứa là hắn ta sẽ thật sự bị người ta cười rụng răng, cả đời này cũng khỏi lăn lộn trong giới nữa.
“Ơ kìa, các người có thái độ gì vậy, có biết khách hàng là thượng đế không hả? Ông có tin tôi khiếu nại ông không!”, Vu Tình nổi trận lôi đình mắng giám đốc sảnh lớn.
“Ông có biết bạn trai tôi là ai không? Nếu ông dám đắc tội với anh ấy, anh ấy sẽ lập tức khiến ông cút đi, khiến ông không chốn yên thân ở Yên Kinh!”, Chu Tuyết cũng kiêu ngạo uy hiếp.
“Các người cứ tự nhiên!”, giám đốc sảnh khinh thường cười khẩy: “Nhưng tôi nhắc nhở các người một câu, nhà hàng Hải Tân này là sản nghiệp của tập đoàn Hải Đăng, gây chuyện trên địa bàn của sếp Lý thì tốt nhất nên suy nghĩ mình có đủ sức nặng không nhé”.
Dứt lời, ông ta trực tiếp phất tay cho bảo vệ đuổi Hứa Phú Minh và hai mẹ con Vu Tình ra ngoài như ném rác.
Đây rõ ràng là tiệm lớn ức hiếp khách, nhà hàng có bối cảnh không tầm thường như Hải Tân có Lý Hải Đăng đứng sau, đương nhiên có lòng tin và bản lĩnh đó.
Loại cậu chủ quần là áo lượt như Hứa Phú Minh, nể mặt thì gọi một tiếng “cậu Hứa”, không nể mặt thì chỉ là một con tép riu, hoàn toàn không có bản lĩnh đấu lại tập đoàn Hải Đăng.
Ba người Hứa Phú Minh tức giận đến mức suýt nổ phổi, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể đứng trên quảng trường giậm chân, mắng “đồ có mắt không thấy Thái Sơn”.
“Bỏ đi, Yên Kinh cũng không phải chỉ có mỗi cái nhà hàng này, chúng ta đổi sang nhà hàng khác là được”, Chu Đạt nặng nề nói, ông ấy vốn không muốn khoe khoang lãng phí, không thể đi vào còn hợp ý ông ấy nữa ấy chứ.
Tuy nói thế, nhưng cảm giác bị đuổi thật sự không hề dễ chịu chút nào, Vu Tình tức giận đến mức nghẹn một cục tức trong lòng, hơn nữa khi thấy cả nhà Chu Long đứng một bên nhìn bọn họ bị mất mặt, bà ta lại càng tức giận hơn…
“Các người còn đứng đây làm gì? Không nghe người ta nói cấm người ngoài đi vào sao. Xem trò hay xong chưa?”
Chu Dĩnh hừ khẽ một tiếng, ngẩng đầu đáp: “Làm gì á? Đương nhiên chúng cháu đi vào ăn cơm rồi. Không giống người nào đó ngay cả cửa cũng không thể bước vào đã bị đuổi, lớn chừng này rồi còn không ngại mất mặt sao…”
“Ha, con nha đầu chết tiệt này, cháu nói chuyện với thím tư của mình như vậy hả? Có biết phép tắc gì không thế?”, Vu Tình bị nói trúng tim đen, tức đến mức mắng to.
“Được rồi, mẹ, tức giận với loại người này làm gì. Nhà hàng Hải Tân này cả chúng ta cũng không thể đi vào, bọn họ có tư cách đi vào sao?”, Chu Tuyết an ủi mẹ mình, khinh thường nhìn thoáng qua Chu Dĩnh.
“Đúng đó cô, cháu nói thẳng câu này, nếu hôm nay bọn họ có thể bước vào cửa nhà hàng Hải Tân, ba chữ Hứa Phú Minh của cháu sẽ viết ngược lại!”
Hứa Phú Minh ra vẻ khinh thường, kiêu ngạo la lên.
Đúng lúc này, Sở Phàm vẫn im lặng đứng thẳng người dậy, ung dung bước tới trước cửa nhà hàng Hải Tân…
Giám đốc sảnh lớn đứng cách đó mười mấy mét lập tức tiến lên nghênh đón, ông ta cúi chào, cười vô cùng xán lạn, muốn bao nhiêu nhiệt tình là có bấy nhiêu: “Hoan nghênh anh Sở đến chơi, chào anh Sở”.
“Cộp cộp cộp…”
Mấy bảo vệ, giữ cửa, lễ tân đang có mặt cũng bước ra nghênh đón, cúi đầu chào: “Hoàn nghênh anh Sở đến chơi”.
Con… Con mẹ nó…
Trong nháy mắt, mấy người Vu Tình đều trợn mắt há mồm như gặp ma, vừa khiếp sợ vừa khó tin.
Gió lạnh thổi qua như mười mấy bạt tai tát bôm bốp lên mặt bọn họ vậy.
“Chậc chậc, Hứa Phú Minh, à không, Minh Phú Hứa?”, Chu Dĩnh tặc lưỡi cười hả hê: “Tôi đột nhiên phát hiện tên anh đọc ngược lại thuận mồm hơn nhiều, ít nhất còn giống tên của một con người”.
Vợ chồng Chu Long cũng cười ra tiếng, trút được cơn giận trong lòng.
“Rốt… Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?”, Chu Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, vì sao Sở Phàm này có thể hơn mình một bậc, còn được mấy người của nhà hàng Hải Tân nghênh đón vào trong thế?
“Còn có thể là chuyện gì, chắc chắn là tên con hoang này thu mua đám vô dụng kia, cố tình diễn vở kịch để khiến chúng ta mất mặt đấy!”
Vu Tình sa sầm mặt, suy nghĩ mười mấy giây, cảm thấy mình đã nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, nổi trận lôi đình nói.
“Quả nhiên là một đám thấp kém, chút lợi ích đã thu mua được các người! Thứ không ra gì, chẳng trách cả đời chỉ có số làm đầy tớ cho người ta”.
Sắc mặt Chu Long trở nên khó coi: “Thím nói chuyện tôn trọng hơn đi, đừng có liên tục nói con hoang như thế, con trai tôi vẫn chưa đến lượt thím nói này nói nọ đâu”.
Hứa Phú Minh cũng tiến lên, sắc mặt khó coi phách lối lên mặt: “Chuyện hôm nay, các người phải giải thích rõ ràng cho tôi, nhà hàng Hải Tân coi như một phần của tập đoàn Hải Đăng, các người xem nó là trò đùa à? Cư xử với khách hàng như thế sao?”
Hắn ta diễu võ dương oai lấy điện thoại ra: “Nếu các người không cho tôi một lời giải thích hợp lý, vậy tôi sẽ sử dụng năng lực của mình xử lý thay cho sếp Lý, đuổi đám rác rưởi là các người đi”.
Trước đó hắn ta kiêng dè Lý Hải Đăng nên không dám làm càn, nhưng sau khi hiểu tất cả mọi chuyện đều do Sở Phàm giở trò ở sau lưng, đương nhiên hắn ta sẽ không sợ một giám đốc nhà hàng nho nhỏ nữa.
“Đúng, đánh gãy cái chân chó của bọn họ, thứ có mắt không tròng!”, Vu Tình khinh thường mắng: “Còn không mau lăn đến đây xin lỗi chúng tôi ngay!”
“Cậu muốn giải thích cái gì, tôi có đủ tư cách không?”
Đúng lúc này, một giọng nam vang dội vang lên.
Mọi người nhìn qua theo giọng nói, Lý Hải Đăng mặc vest thẳng thớm, khí thế bất phàm được bảy tám cấp dưới vây quanh đi tới, ánh mắt lạnh lùng, không giận tự uy.