Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Hủy bỏ tư cách

Nhà họ Đường ở Giang Lăng là gia tộc quyền quý chính thống, không phải loại mà những gia tộc hạng hai như họ Vân, họ Lý có thể sánh cùng.


Tài sản của họ đã sớm vượt qua con số mười tỉ, khu vực kinh doanh bao gồm hơn phân nửa Giang Bắc. Cụ ông nhà họ Đường không chỉ là anh hùng từng lập công trên chiến trường mà còn từng đảm nhiệm vị trí cao thứ hai trong quân đội, tuy hiện giờ đã về hưu nhưng mạng lưới giao tiếp và tài nguyên của cụ trải khắp đất nước, sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn.


Vân Mộc Thanh từng là trưởng nữ nhà họ Vân, cũng biết được một số chuyện về những gia tộc quyền quý này.


Tiểu Hổ đắc ý: “Đúng vậy, ba con là chủ nhà đương nhiệm của nhà họ Đường, Đường Phùng."


Vân Mộc Thanh âm thầm gật đầu. Đường Phùng là ngưới đứng đầu giới thương nhân ở Giang Lăng, mới ba mươi tuổi mà đã quản lý khối tài sản hơn mười tỉ của gia tộc, quả nhiên có năng lực siêu phàm.


Sở Phàm lại chỉ cười nhạt một tiếng, không có chút gì gọi là kinh ngạc trước gia tộc quyền quý hay tài sản mười tỉ cả. Là Quân thần huyền thoại vùng Tây Dã, mấy vị tỉ phú kia cũng phải khom lưng trước anh.



Nhưng anh vẫn trêu Tiểu Hổ: “Không ngờ chú nhóc này lại là con nhà giàu chính hiệu".


"Hầy, con cũng ghen tị với cuộc sống bình thường của cô chú lắm chứ bộ".


Tiểu Hổ ngửa đầu một góc bốn lăm độ nhìn lên trời, bày ra vẻ ưu tư trên gương mặt búng ra sữa.


"Là người đàn ông duy nhất của nhà họ Đường, nếu con không cố gắng thì sẽ bị bắt về thừa kế khối tài sản mười tỉ kia. Chú có hiểu được nỗi đau này hay không?"


Vân Mộc Thanh: “..."


Sở Phàm: “..."


Thằng nhóc này khinh người thế nhỉ, đột nhiên muốn tét nó một trận quá. Nhưng trước hành vi hiểu chuyện tặng Vân Mộc Thanh mấy bộ trang phục trị giá trăm nghìn tệ, Sở Phàm vẫn nhịn xuống.


Để đáp lại, Vân Mộc Thanh nhiệt tình mời Tiểu Hổ đi chơi cùng cả nhà ở thung lũng Vui Vẻ.


Đường phố huyên náo, trời xanh quang đãng, hai đứa bé đáng yêu tung tăng trước mặt cũng khiến Sở Phàm bình tĩnh lại, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình hiếm thấy này. Không lâu sau, bốn người chen chúc qua đám đông chật chội đến lối vào thung lũng Vui Vẻ, nhưng thông báo dán trước cổng lại khiến họ ngây ngẩn.


"Cái gì? Tạm không bán vé?", Vân Mộc Thanh kinh ngạc thốt lên.


"Vâng ạ, thung lũng Vui Vẻ chỉ mới ở vào giai đoạn tham quan, tạm thời chưa chính thức khai trương, vé chỉ tặng chứ không bán. Hôm nay chúng tôi chỉ tiếp đón quý khách có thiệp mời trong tay, quý khách nào có xin mời vào ạ", một nhân viên vừa ổn định trật tự vừa hô lên.


Mọi người đều ồ lên, có người lộ rõ vẻ thất vọng rồi vừa chửi bới vừa bỏ đi.


Mà số ít người có thể cầm thiệp mời vào thung lũng đều là 'tầng lớp thượng lưu' nai nịt chỉnh tề, không giàu cũng sang.


"Sao lại vậy chứ, tôi còn định bấm bụng mua vé, ai dè bây giờ có tiêu tiền cũng không mua được", Vân Mộc Thanh cũng có chút buồn bã.


Sở Phàm quét mắt nhìn, bình tĩnh đáp: “Thường thôi, những hạng mục đầu tư trên mười tỉ thế này không thể không đút lót cho cấp trên. Trước khi khai trương tất nhiên sẽ chiêu đãi mấy 'ông lớn' ấy cho đủ mặt mũi, lại mời mấy vị khách thượng lưu đến tham quan chỉ đạo, hòng sau này làm ăn thuận lợi, không bị chèn ép".


Tiểu Hổ cũng đồng tình: “Ba con cũng nhận được mấy cái thiệp mời ấy, nhưng tặng cho người ta hết rồi."


"Ơ, vậy là chúng ta đi công cốc ạ?", Đan Đan dẩu môi, nhìn Sở Phàm đầy tội nghiệp.


Sở Phàm lập tức ôm lấy con gái dỗ dành: “Tất nhiên là không rồi, ba sẽ có cách để mọi người đi vào".


Anh nhìn tờ áp phích quảng cáo khổng lồ của thung lũng Vui Vẻ, nơi có bóng dáng Hestia - người sáng lập kiêm phát ngôn viên nhiệt tình mà duyên dáng của nơi này - trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm.


"Từ khi từ biệt ở Thánh điện, cũng đã mấy năm không gặp, nên đi ôn chuyện với cô bé này rồi."


Khi anh vừa rút điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc, một giọng nữ chói tai bỗng vang lên đầy châm chọc.


"Ôi chao, không phải là phú ông bỏ trăm triệu ra mua Dream World đây ư? Người như anh mà ngay cả mấy tấm thiệp mời cỏn con cũng không lấy được, phải đứng ngoài thung lũng sao?"


Cách đó không xa là Hàn Mai trong bộ váy diêm dúa và sắc mặt mỉa mai, tay dắt con gái Liễu Du Du đi đến. Bên cạnh cô ta là một người đàn ông mặc âu phục giày da, đeo mắt kính đen, nom như một viên chức.


"Không phải anh giàu lắm ư? Có giỏi thì mua thung lũng Vui Vẻ luôn đi nào?"



Trên gương mặt Hàn Mai là sự khoái chí khi trả được thù. Mấy hôm trước, hành động bỏ sáu trăm triệu ra mua Dream World Kennedy của Sở Phàm như giáng một cái bạt tai vào mặt khiến cô ta xấu hổ đến không chốn dung thân, mất ngủ mấy ngày liền, chỉ trằn trọc nghĩ cách đòi lại món nợ này.


Hôm nay, thấy gia đình Sở Phàm phải đứng ngoài thung lũng Vui Vẻ vì không có thiệp mời, trong lòng cô ta cảm thấy khoái trá vô cùng, chỉ muốn phá ra cười thật to.


Có tiền thì thế nào? Cũng chỉ là hạng nhà giàu mới nổi mà thôi, không căn cơ, không bối cảnh, cũng chẳng có địa vị!


Phải như chồng cô ta đây, là lãnh đạo cơ quan nhà nước, một nghệ thuật gia chân chính, đến những tập đoàn trị giá hàng triệu kia cũng phải cúi mình nghe sai bảo. So sánh như vậy, ai hơn ai biết ngay.


Thứ nhà giàu mới nổi thì nhằm nhò gì!


"Ê Vân Đan, cậu không có thư mời mà tớ có nè", Liễu Du Du khoe khoang tấm thiệp với vẻ đắc ý: “Ba tớ cho tớ đó, cậu có không?"


Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, cười trên nỗi khổ của người khác của Hàn Mai, Sở Phàm nhíu mày, thầm nghĩ thế giới này nhỏ thật, đi đâu cũng gặp được hạng người này. Đan Đan cũng tức tối trợn mắt nhìn Liễu Du Du, sau đó ngoảnh mặt đi không thèm nói chuyện.


"Sở Phàm, vị này là?", Vân Mộc Thanh tỏ vẻ hoang mang.


"Một người nhàm chán mà thôi, đừng để ý làm gì", Sở Phàm ôm con gái, buông một câu nhàn nhạt: “Các người cứ việc chơi phần của mình đi, tôi vào bằng cách nào không liên quan gì đến các người".


"Đi vào ư? Đúng là hài hước!"


Hàn Mai khoanh tay đầy nhạo báng: “Anh nghĩ nơi đây là nơi nào? Đây là thung lũng Vui Vẻ, là gã khổng lồ với tài sản hơn ba trăm triệu đô, đến người đứng đầu thành phố Giang Lăng cũng phải khách khí với họ. Người ta không gửi thư mời cho anh, chẳng lẽ anh còn dám xông vào?"


"Chúng tôi thì khác. Chồng tôi đây là giám đốc nhà văn hóa Giang Lăng, quản lý toàn bộ mảng văn hóa giải trí trong thành phố. Lần này, đích thân thung lũng Vui Vẻ chủ động mời gia đình chúng tôi đến tham quan chỉ đạo công tác. Anh biết chỉ đạo là sao không?", trên mặt cô ta là vẻ vênh váo hống hách, tự xem mình hơn người khác một bậc.


Chồng của Hàn Mai, người đàn ông với vẻ ngoài cán bộ - Liễu Huy Thái - chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn nhíu mày, nói với vẻ ngông cuồng: “Mai Mai, em cần gì nhiều lời với hạng tôm tép này? Giám đốc Vương còn đang đợi anh đến chỉ đạo, chúng ta mau vào thôi".


"Vâng vâng, suýt nữa lại làm trễ việc lớn rồi", Hàn Mai khoác tay Liễu Huy Thái, vung vẩy tấm thiệp mời trước mặt Sở Phàm. Dưới ánh mắt ao ước của người khác, cô ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đi đầy tự hào.


"Ai vậy trời?", Vân Mộc Thanh nói với vẻ bất bình: “Không tài nào hiểu được, cũng chẳng biết có gì mà xem mình là thượng đẳng rồi khoe khoang".


Để an ủi Đan Đan, Tiểu Hổ cũng thốt lên đầy ngang ngược: “Chị Đan Đan yên tâm, ngày mai đi học em sẽ nói tụi trong lớp bo xì Liễu Du Du luôn. Hừ, cho nó tức chết".


“Mấy mẹ con ở đây đợi anh, anh đi mua chai nước", Sở Phàm chỉ nhún vai, thoáng lỉnh người đi đến một góc khuất rồi bấm điện thoại.


"A lô, ai đấy?", không lâu sau, một giọng nữ lười nhác mà êm ái truyền đến từ đầu dây bên kia, xem ra mới vừa thức dậy.


Sở Phàm bỗng dưng nhớ lại thân hình nóng bỏng, làn da trắng muốt cùng dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, lười biếng mà gợi cảm như chú mèo nhỏ của cô.


Anh trầm giọng: “Hestia, lâu rồi không gặp".


Xoảng!







Một âm thanh chói tai vang lên, dường như người bên kia đã làm vỡ thứ gì đó trong cơn kích động, theo sau là giọng nói xúc động của Hestia: “Ngài Quỷ Vương, là ngài ư?"


"Ba năm qua, họ đều nói ngài và Ma Vương Satan ở Thánh điện đổi lấy mạng nhau, ngài..."


"Tôi còn sống, hiện đang ở Giang Lăng. Tôi nghe nói cô vừa khai trương thung lũng Vui Vẻ, có thể cho tôi mấy tấm thiệp mời được không?", Sở Phàm đáp.


"Thiệp mời? Trời ơi, ngài đang trách cứ tôi vô lễ rồi. Thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ lập tức đến nghênh đón ngài", có tiếng bước chân thình thịch từ đầu dây bên kia như người đang vội vã xuống lầu.


"Không cần phải vậy, tôi không trách cô".


Không biết vì sao, Sở Phàm lại bật cười. Anh biết Hestia đã sớm đến Giang Lăng để quảng cáo cho chi nhánh thứ ba nghìn của thung lũng Vui Vẻ tại đây, đồng thời chuẩn bị tổ chức sự kiện tuyên truyền để thu hút sự chú ý, nhưng nếu thật sự khiến vị nữ thần trị giá trăm tỉ này đến nghênh đón thì toàn bộ Giang Lăng sẽ điên mất thôi, bản thân anh cũng lên trang nhất luôn.


"Chỉ cần mấy tấm thiệp mời là được, và giúp tôi hủy tư cách đi vào của hai người", Sở Phàm nhìn gia đình Hàn Mai đang bày vẻ cao ngạo trước cổng Thung Lũng, một nụ cười bỡn cợt dần hiện ra.


"Ai?"


Khóe môi anh cong lên: “Hàn Mai, Liễu Huy Thái".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK