"Bố! Sao... Sao bố lại đến ạ? Bố ngồi đi để con rót nước cho”.
Trần Vi Vi luống cuống đưa tay gạt phăng nước mắt trên mặt đi, nặn ra một nụ cười mạnh mẽ đến đón Trần Phong Hoàng.
Trần Phong Hoàng không lên tiếng, chỉ đưa bàn tay phải thô ráp lên vuốt ve gò má sưng tấy của con gái, vẻ xót xa áy náy tràn ngập trong đôi mắt đầy ê chề.
"Bố, cái này là con vấp té lúc làm việc thôi, không... Không có gì đâu”, Trần Vi Vi cuống quít nghiêng đầu sang chỗ khác, cố nén sự tủi thân trong lòng xuống, gượng gạo cười nói: “Ban nãy chú Vương còn bảo con hậu đậu thế này về sau không ai thèm cưới về cơ, bố phải ra mặt giúp con nhé”.
"Sau này con chỉ ở với bố, chăm sóc bố thôi, không thèm lấy chồng đâu...”
Ánh mắt Trần Phong Hoàng dịu xuống, ông khẽ nói: “Bố thấy cả rồi. Có đau không con gái?"
"Tại bố vô dụng nên kẻ khác mới ức hiếp con”.
"Bố...”
Trong chớp mắt, bao nhiêu uất ức và buồn bã dâng trào trong lòng Trần Vi Vi. Khóe mắt nhòe đi, cô ấy vùi mặt vào ngực Trần Phong Hoàng, òa khóc nức nở như đứa trẻ bơ vơ lạc lõng.
Ông chủ quán cơm và các nhân viên đứng từ xa nhìn lại, thấy cảnh tượng này cũng sinh ra trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Đôi vai rộng của Trần Phong Hoàng bao bọc lấy con gái, nỗi tự trách và áy náy hiện lên trên gương mặt đã trải qua bao gió sương. Ông ta thấp giọng nói.
"Tại bố vô dụng. Mẹ con mất sớm, bố đi lính không thể chăm sóc con cho tốt khiến con phải chịu cực khổ, bị người khác bắt nạt”.
"Xuất ngũ rồi, bố không những không có chức tước để làm rạng danh cả nhà, lại còn mang theo thân thể tàn phế này về khiến con phải nhọc lòng chăm sóc, khiến con gái của bố phải ở lại thôn Thành Trung vàng thau lẫn lộn kia bị chỉ trỏ cười nhạo, ngay cả thành tích học tập con tự hào nhất cũng bị người khác mạo danh thế chỗ...”
"Tại bố vô dụng, không thể bảo vệ con”.
Nước mắt nóng hổi tràn mi, Trần Vi Vi lắc đầu nguầy nguậy, nghẹn ngào thốt lên: “Bố đừng nói vậy, trước giờ con không hề trách bố...”
"Nhưng từ giờ trở đi sẽ không như vậy nữa”.
Trần Phong Hoàng lau đi nước mắt trên má con gái, trịnh trọng hứa với một tia sát khí trong giọng: “Những gì nhà họ Tiêu nợ con, bố sẽ đòi lại từng món một. Bố tuyệt đối sẽ không để con gái bố phải chịu thiệt thòi”.
Giây phút ấy, ông ta như lưỡi đao sắc bén tuốt ra khỏi vỏ sau nhiều năm ngủ say, rũ đi lớp gỉ sét, để lộ mũi nhọn!
Trần Vi Vi ngẩn người.
Vào lúc này, cô ấy cũng không biết lửa giận của bố cô ấy có thể khiến đất trời điên đảo đến mức nào.
Tám giờ tối, trăng sáng sao thưa, gió đêm man mát.
Sở Phàm đang hưởng thụ một buổi tối yên bình hiếm thấy sau giờ cơm.
Trong phòng khách, Vân Mộc Văn và Đan Đan cùng ngồi trên sô pha, vừa hút Coca rồn rột vừa dán mắt vào trò chơi, tập trung đến là cao độ.
Sở Phàm bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn đến, xoa đầu con gái: “Ăn trái cây đi nào, uống Coca nhiều quá không tốt cho sự phát triển của cơ thể đâu. Dì út con chính là ví dụ điển hình đấy”.
"Ơ kìa anh! Anh giáo dục Đan Đan thế nào em không ý kiến, nhưng sao lần nào anh cũng lôi em ra làm tấm bia hứng đạn hết vậy? Anh có biết tâm hồn bé bỏng ngây thơ của em bị tổn thương thế nào không?!"
Thấy nhân vật của mình lăn queo ra chết, Vân Mộc Văn tức cành hông, quay qua cáu bẳn với Sở Phàm: “Với lại thích uống Coca thì sao chứ? Em phát triển có kém chỗ nào đâu?"
"Em nói thử xem?"
Sở Phàm chỉ nhàn nhạt lia mắt về chỗ hơi nhô ra trên người cô, không cần nói cũng biết...
Vân Mộc Văn lập tức kiêu ngạo hất mặt, ưỡn ngực ra hết cỡ... Nhưng nói thật, so với Vân Mộc Thanh chẳng khác gì so "gò đất" với "núi đồi".
Vân Mộc Văn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc.
"Hay là mua hai cái bánh bao về độn đi dì?", Đan Đan chớp chớp đôi mắt ngây thơ: “Có khi dì sẽ tìm được bạn trai í, rồi dọn ra ngoài, hông sống với nhà con nữa...”
Cô bé càng nói càng phấn khích. Vân Mộc Văn nghe mà suýt nữa phun cả búng máu. Đây là giết người một cách trắng trợn, giết người không cần dao kéo!
"Không có cái cửa sổ đó đâu nhé, con bé quá quắt này!", Vân Mộc Văn nhéo đôi má phúng phính của Đan Đan, trông chẳng khác gì bà Hoàng hậu độc ác trong phim Công chúa Bạch Tuyết: “Dì nói cho con biết, cho dù có bạn trai dì cũng ở lại nhà con, ăn của nhà con, uống của nhà con, còn giành quà vặt của con nữa, dám ý kiến không?"
"Có! Con phản đối!", Đan Đan vung tay.
"Phản đối vô hiệu!", Vân Mộc Văn đắc ý vỗ tay cô bé đi.
Đan Đan tức tối trề môi ra, quyết định quay đầu sang chỗ khác, không thèm chơi với dì nữa.
Có dì út mặt dày như cái thớt thế này, cô bé bày tỏ mình cũng xấu hổ vô cùng.
Sở Phàm ngồi chơi với con thêm một hồi thì quyết định không nên dây dưa với đôi dì cháu dở hơi này nữa, mà lại gọt thêm một phần trái cây bưng lên cho Vân Mộc Thanh.
Trong phòng, Vân Mộc Thanh đang nghiêm túc xử lý văn kiện. Cô khoác trên người bộ áo ngủ, cặp kính gọng vàng trên gương mặt càng làm tăng lên sự hấp dẫn của vẻ đẹp trí thức.
"Bận gì vậy em?"
Sở Phàm đặt trái cây lên bàn, vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau, cảm nhận vòng eo mềm mại đã tay kia.
Dòng suy nghĩ của Vân Mộc Thanh bị cắt ngang, cô hờn dỗi nguýt anh một cái rồi chậm rãi đáp: “Em định thành lập chi nhánh tập đoàn Phàm Vân ở Yên Kinh, đang sắp xếp lại chút tài nguyên...”
"Cũng tốt”, Sở Phàm gật gù.
Hôm nay, Lý Hải Đăng vừa cúi đầu quy thuận anh, từ đó tài sản mười tỉ của tập đoàn Hải Đăng, thêm cả tài sản của bọn Tưởng Thiên Sơn và nhà họ Chu cũng cần được thu về một mối. Nếu có Vân Mộc Thanh hỗ trợ, anh sẽ thong thả hơn rất nhiều.
Vân Mộc Thanh vừa ăn trái cây vừa nói với vẻ sâu xa: “Dù sao ở Yên Kinh này em cũng không có việc gì làm, sáng đưa Đan Đan đi học rồi lại về dọn dẹp nhà cửa, chi bằng xây dựng sự nghiệp”.
Sở Phàm xuất sắc như vậy, cô càng phải cố gắng hơn nữa để có thể xứng với anh.
"Được, vậy sau này anh chờ phú bà nuôi nhé”, câu trêu đùa của Sở Phàm lại khiến cô hờn dỗi.
Reng reng reng...
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại đổ dồn xen vào thế giới ngọt ngào của hai người. Sở Phàm liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Trần Vi Vi.
"A lô, Vi Vi à...”
"Anh Phong ơi! Hu hu hu, không xong rồi, bố em biến mất rồi!"
Anh vừa nhận cuộc gọi, tiếng khóc dồn dập của Trần Vi Vi đã vang lên từ đầu dây bên kia.
"Em đã tìm khắp nhà, tìm cả những nơi bố hay đến trong thôn mà không thấy. Em lo... em lo bố bị người nhà họ Tiêu bắt đi mất rồi...”
Sở Phàm ngồi thẳng dậy, bình tĩnh hỏi: “Chậm thôi Vi Vi, ý em là người họ Tiêu chủ động gây sự với bố con em?"
Lúc ấy Trần Vi Vi mới kể lại việc cô đụng độ Tiêu Hà trong quán cơm.
Sắc mặt Sở Phàm càng lúc càng kém, Vân Mộc Thanh nghe mà cũng bất bình, không ngờ Tiêu Hà lại quá đáng đến vậy.
"Anh ơi, bố em chỉ nói sẽ đòi lại công bằng cho em, sẽ không để em bị bắt nạt nữa, rồi tối nay bố tự dưng biến mất! Em lo quá, không biết bố có sao không...”
"Em yên tâm đi Vi Vi, anh biết bố em ở nơi nào. Có anh đây, ông ấy sẽ không sao”.
Sở Phàm trầm giọng nói. Anh hiểu người anh em này hơn bất kỳ ai, ông ấy hẳn là đã một mình đi tìm Tiêu Vân Lung, muốn đòi lại món nợ thay con gái.
Sau khi an ủi Trần Vi Vi, Sở Phàm gọi điện cho Lý Hải Đăng bảo ông ta phái người đến đón cô ấy đi để bảo vệ cho tốt, rồi lại gọi cho Dương Tuấn Huy.
"Chuẩn bị xe, tập hợp lính, đến nhà lớn họ Tiêu!"
Đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm của anh liếc nhìn màn trời đêm đen kịt.
'Tiêu Vân Lung, hy vọng ông vẫn còn chút tình người, đừng đẩy mọi chuyện đến bước đường cùng'.
'Đừng bắt tôi phải diệt cả nhà họ Tiêu...'