Hoàng hôn sắp buông xuống, vợ chồng Chu Long dọn dẹp nhà cửa xong xuôi bèn bắt đầu bận rộn dưới nhà bếp.
Vẫn do Lưu Minh Hà đứng bếp chính, Vân Mộc Thanh và Sở Phàm giúp đỡ lặt vặt, còn Chu Dĩnh chơi với Đan Đan, hai cô nhóc tinh ranh chớp đôi mắt to, chuẩn bị ăn vụng bất kỳ lúc nào…
Sáu món ăn một món canh, có mặn có chay, bữa ăn tối cực kỳ phong phú.
Đây là bữa ăn đoàn viên đầu tiên của bọn họ tại Yên Kinh, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Chu Long uống thêm vài ly rượu, ông ấy ngậm tẩu thuốc, dường như đang hồi tưởng về quá khứ: “Tiểu Phàm, mấy bữa nữa là đến tiết Đại Hàn rồi”.
“Ngày giỗ của em Như cũng sắp đến”.
Sở Phàm đặt đũa xuống, ánh mắt trở nên xa xăm, anh gật đầu…
Diệp Khương Như là tên của mẹ anh.
Tiết Đại Hàn là ngày buốt rét nhất, tệ hại nhất trong năm, tiết Đại Hàn qua đi, mùa xuân ấm áp sẽ về với những cánh hoa nở rộ, tràn trề hạnh phúc.
Nhưng mẹ của anh không thể nào chịu đựng nổi cái này ấy, không thể tận mắt nhìn cảnh tượng mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở ấy…
Vân Mộc Thanh nắm chặt tay Sở Phàm, mang đến ấm áp cho anh, cô nói dịu dàng: “Con đã nói với Sở Phàm rồi, đợi đến khi buổi tiệc gia tộc nhà họ Chu kết thúc thì con sẽ cùng anh ấy đi viếng bác gái”.
“Thế thì tốt quá”, Lưu Minh Hà ôm Đan Đan, bà ấy nói một cách vui mừng: “Em Như mà nhìn thấy con thành gia lập nghiệp, gia đình hạnh phúc thì chắc chắn em ấy sẽ ngậm cười nơi chín suối”.
Đôi mắt Sở Phàm đượm nỗi nhớ nhung, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài khung cửa sổ, khóm mây trắng trôi lững lờ trông giống hệt như khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng của của mẹ, thấm đẫm tình yêu thương dạt dào…
Bà ấy đã bỏ mình đi hai mươi năm rồi, bây giờ hồi tưởng lại mà cứ ngỡ mới chỉ là chuyện hôm qua.
Chu Long ho hai tiếng, ông ấy nhìn Sở Phàm rồi dè dặt thăm dò: “Tiểu Phàm, gần đây con có muốn về phủ Vương gia Sở nhìn lại không, dù có thế nào thì đó cũng là nhà của con, Vương gia…”
“Con ăn no rồi, bố mẹ, hai người chậm rãi dùng bữa nhé”.
Gương mặt Sở Phàm lạnh nhạt, anh không nói thêm câu nào nữa mà đặt đũa xuống, xoay lưng bỏ đi.
“Anh…”, Chu Dĩnh bĩu môi gọi với theo.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh nhìn về phía anh, đong đầy vẻ thương xót, bây giờ bóng dáng vẫn luôn thẳng tắp và kiên nghị của anh lại cô đơn như thế, hiu quạnh như thế…
“Ôi chao, lão già chết bằm, chuyện không nên nói mà ông nói làm cái gì!”, Lưu Minh Hà nổi giận, bà ấy cốc đầu Chu Long: “Có phải ông không biết tính của Tiểu Phàm đâu, từ nhỏ đến lớn, việc nó kị nhất là nhắc đến Vương gia và nhà họ Sở”.
“Bây giờ về thăm lại chốn xưa đã khiến cho nó buồn bã lắm rồi, sao ông còn kích thích nó nữa…”
Chu Long rụt đầu lại, ông ấy lầm bầm: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi, bố con với nhau mà, cũng không thể vĩnh viễn không qua lại với nhau, trở thành kẻ địch được chứ…”
Bầu không khí trở nên im ắng nặng nề.
Chu Long thở dài thườn thượt, ông ấy ngậm điếu thuốc, giữa lúc phun khói mịt mù, dường như ông ấy nhớ lại trận ‘quốc chiến’ máu chảy thành sông vào hai mươi năm trước.
Thi thể nằm la liệt đầy đường, ngọn lửa chiến tranh bùng cháy, địch vây lớp lớp bốn bề…
Lúc làm lính tiên phong trong Hổ Bôn Quân dưới trướng Vương gia Sở, Chu Long nhận được một bé trai bảy, tám tuổi đã hôn mê.
“Vương gia, ông giao Thế tử lại cho tôi, nhất định tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng, đưa cậu ấy vượt khỏi vòng vây quân địch, nuôi nấng Thế tử nên người…”
“Nhưng tai mắt tay sai trong nhân gian nhiều lắm, vì sự an toàn của Thế tử, hay là đổi cái tên khác đi vậy”.
Người đàn ông vạm vỡ trước mặt trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt thành khẩn: “Cứ đặt là Sở Phàm đi”.
“Đời này của tôi, đảm đương quá nhiều thứ, hứa hẹn quá nhiều điều, người bị tôi phụ lại càng nhiều hơn…”
“Hy vọng nó có thể bình an, vui vẻ nơi phàm trần, tự do tự tại như một ngọn gió”.
Vừa mới nói dứt lời, người đàn ông vạm vỡ ấy đã quay lưng bỏ đi, vừa kiên quyết lại vừa cô đơn và kiêu ngạo.
Mãng bào vàng tím, thương Bá Vương, ngựa nhẹ đen nhánh đạp gió mà phi, quyết tiến không lùi…
Bốn bề bị bao vây, đại quân tiến sát, một mình một ngựa vượt ngàn dặm, ông ta vẫn không lùi bước…
Hoàng ân bao la và tính mạng của hàng tỉ người dân Đông Hoa, trách nhiệm đè nặng trên đôi vai ông ta, ông ta vẫn vững bước tiến về trước…
Năm đó, đại quân tám trăm ngàn người chinh chiến mười sáu nước trong một đêm, chấn động thiên hạ, toàn quốc reo mừng.
Cũng trong năm ấy, không có người nào phát hiện ra một người chỉ vừa mới 27 tuổi, gầy gò chỉ ba mươi kí như ông ta đã bạc đầu trong một đêm…
Trong lúc vô tình, giọt nước đùng đục rơm rớm trong đôi mắt già nua của Chu Long, ông ấy lẩm bẩm: “Tiểu Phàm, thật ra con không hiểu được bố của con…”
“Ông ấy mới là người si tình nhất, người số khổ nhất trên đời này…”
Vân Mộc Thanh lặng lẽ rời khỏi phòng khách, Sở Phàm ngồi trên ban công ở tầng hai, anh lặng lẽ nhìn ngắm phủ Vương gia Sở rực rỡ sắc đỏ tươi thắm đẹp đẽ, trông rất đỗi khí phách bên dưới ánh chiều tà.
Ngẩn ngơ xuất thần, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Vân Mộc Thanh đi đến bên cạnh anh, khoác áo cho Sở Phàm, cô nói với chất giọng dịu dàng: “Thật ra anh cũng nhớ nhà, nhớ ông ấy, đúng không?”
“Đằng nào ông ấy cũng là bố anh”.
Bố?
Sở Phàm duỗi eo, anh cười tự giễu: “Ông ta là Vương gia Sở cao cao tại thượng, quyền lực ngang với vua, được hàng vạn người dân kính yêu, đứng trên vạn người”.
“Anh chỉ là con trai của một gia đình bình thường thôi, thân phận thấp hèn, không với cao được đâu”.
Vân Mộc Thanh cắn đôi môi đỏ, cô nhìn bóng lưng cố tình bỏ đi một cách phóng khoáng của Sở Phàm, nỗi xót xa và bối rối đong đầy trong lòng…
Một đêm mất ngủ.
Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Sở Phàm rất bình lặng, không có việc gì thì uống trà đi ngủ, dẫn Đan Đan đi dạo phố, chơi game.
Gia đình Chu Long rất ăn ý, không ai đả động đến chuyện của phủ Vương gia Sở một tiếng nào nữa, dường như chưa từng có chuyện gì từng xảy ra.
Chỉ có điều hai ngày gần đây, Lý Hải Đăng gọi điện đến mấy lần, luôn mời gia đình Sở Phàm đến dự tiệc để ông ta làm trọn nghĩa của chủ nhà.
Sở Phàm từ chối khéo mấy lần nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương, nếu như lại từ chối thì rõ ràng bản thân mình xa lạ quá, phụ lòng tốt của người khác, bởi thế anh chỉ đành đồng ý.
Lý Hải Đăng phấn khởi đi đặt sẵn nhà hàng, đồng thời đích thân đến đón gia đình Sở Phàm…
“Tiểu Phàm à, sếp Lý khách sáo quá, vừa giúp chú tư của con giải quyết vấn đề hợp đồng, vừa mời nhà chúng ta đi ăn cơm, ông ấy là một người thật thà”, Lưu Minh Hà lại dặn dò: “Chúng ta không thể đối xử tệ với người ta được, đây đều là ân nghĩa, phải trả lại”.
Sở Phàm cười rồi nói: “Vâng, con biết rồi mẹ ạ”.
Đến bây giờ vợ chồng Chu Long mới hài lòng, bọn họ náo nức đi dự tiệc…
Đây là tính cách của hai người, có ân thì phải báo đáp gấp mười, có thù cũng có thể rộng lượng bỏ qua.
Thà rằng mình chịu chút thiệt thòi cũng không muốn nhận ân nghĩa của người khác. Đương nhiên trong mắt những ‘người đời’ thông minh như bác cả, thím tư thì phẩm chất ấy chính là ngu ngốc, khờ khạo, là cái số phải nghèo một đời.
“Bộp bộp bộp…”
Vào lúc gia đình Sở Phàm đậu xe ở bên ngoài khu biệt thự, đột nhiên có chiếc xe Van ngừng lại, rồi sau đó, bảy tám người đàn ông xăm rồng vẽ phượng, mặt mày hung tợn bước xuống xe.
“Anh Bình, chính là nó, nó là thằng khốn đã đá chết con trai cưng của tôi, còn dọa sẽ giết chết tôi nữa…”
Một ả mập đeo vàng đeo bạc chống nạnh, làm nũng với người đàn ông trung niên đầu trọc, thịt mỡ trên mặt ả ta rung rung: “Anh phải làm chủ cho em, giúp em trút giận”.
Vân Mộc Thanh biến sắc, cô vội vàng ôm Đan Đan thật chặt.
Cô không lường trước được rằng ả mập này lại canh cánh chuyện Sở Phàm đá chết con chó dữ của mình, không ngờ lại tìm người đến báo thù…