Phan Duy bị Tổng giám đốc Ngô cho một bạt tai, mấy người xung quanh đều ngơ ngác.
Phan Duy cũng che gò má sưng lên, sợ hãi nói: “Chú… Chú Ngô…”
Chát!
“Mẹ nó, ai là chú của cậu, cậu nghĩ mình là ai”, Tổng giám đốc Ngô lại tát lên mặt Phan Duy một cái, vừa đánh còn vừa mắng hắn: “Bố cậu Phan Đình Vũ cũng phải gọi ông đây một tiếng Tổng giám đốc Ngô đấy, cậu nghĩ mình lại ai mà muốn tôi nể mặt hả!”
“Còn ưu tiên suy xét hợp tác với tôi, mẹ kiếp, lần nào không phải bố cậu đi cầu xin ông đấy bố thí hạng mục cho cái công ty nát của các người? Còn dám ra oai trước mặt ông ư, đồ chó!”
“Hôm nay tôi sẽ giúp bố cậu dạy dỗ cậu đàng hoàng”.
Tổng giám đốc Ngô lúc đánh lúc đá, đánh Phan Duy tơi bời, khiến hắn chạy bán sống bán chết, không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ.
“Tôi sai rồi, Tổng giám đốc Ngô, tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu…”
Sở Phàm chỉ cười không nói gì, cũng vui vẻ xem kịch.
“Đừng… Đừng đánh nữa, ông có biết Tiểu Phan có thân phận gì không hả?”
Trương Tuệ sợ muốn choáng váng, giật mình nói: “Tiểu Phan… Tiểu Phan chính là con nuôi của anh Sở, ông chủ lớn của tập đoàn Phàm Vân các người đấy, ông… ông đánh cậu ta như thế, ông có chịu nổi trách nhiệm không?”
Lần này Tổng giám đốc Ngô thật sự dừng tay, sau đó làm lố ôm bụng cười ha hả: “Cái gì? Con nuôi của anh Sở chúng tôi á? Ha ha ha…”
“Năm nay anh Sở chỉ mới hai mươi mấy tuổi, lấy đâu ra đứa con nuôi là cậu, tên khốn cậu muốn bố đến mức phát điên rồi à?”
Đàn em xung quanh cũng cười vang, như mấy trăm bạt tai tát bôm bốp lên mặt Phan Duy vậy, hắn nằm bò dưới đất, vô cùng xấu hổ ôm chặt lấy đầu, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui vào…
Trương Tuệ thì lại ngây người, tỏ vẻ khó tin: “Anh Sở mới hai mươi mấy tuổi? Sao có thể được, phải làm sao đây…”
Bà ta lập tức trở nên hoang mang lo sợ, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin Tổng giám đốc Ngô: “Tổng giám đốc Ngô, xin ông thư thả cho chúng tôi mấy ngày, mười ngày, không, một tuần, trong vòng một tuần chúng tôi lập tức chuyển đi, tuyệt đối sẽ không đem lại phiền phức cho ông”.
“Xin ông nể tình mấy đứa nhỏ đáng thương này mà giơ cao đánh khẽ”.
Tổng giám đốc Ngô hừ một tiếng, sống chết của mấy đứa nhỏ tàn tật này liên quan cái mẹ gì đến ông ta? Muốn trách chỉ có thể trách bọn chúng xui xẻo, kiếp sau đầu thai tốt hơn đi…
Ông ta chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi, dỡ bỏ cô nhi viện của các người là chỉ thị nội bộ của tập đoàn Phàm Vân, mấy cấp dưới chúng tôi không có quyền can thiệp”.
Ông ta vung bàn tay to, không để tâm đến sự ngăn cản của Đường Miên Miên, ra lệnh cho mọi người bắt đầu làm việc.
Trương Tuệ và mấy đứa nhỏ của cô nhi viện lập tức ra vẻ tuyệt vọng và chua xót…
Mà lúc này, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên: “Sao tôi không biết chuyện tập đoàn Phàm Vân muốn dỡ bỏ cô nhi viện thế”.
Tổng giám đốc Ngô không thèm quay đầu lấy một cái, mất kiên nhẫn nhíu mày nói: “Đây là lệnh của cấp cao trong tập đoàn chúng tôi, bí mật công ty, có thể tuỳ tiện nói ra bên ngoài được sao?”
“Lệnh của cấp cao nào?”, giọng nói của Sở Phàm vẫn bình tĩnh như trước.
Tổng giám đốc Ngô lập tức nổi giận, ông ta quay đầu quát: “Lệnh của cấp cao nào cũng cần nói với anh à, anh nghĩ mình là ai, có tư cách gì khoa tay múa chân với tập đoàn Phàm Vân chúng tôi hả, còn dám ngăn cản thi công, có tin ông đây…”
Tổng giám đốc Ngô kiêu ngạo phách lối xoay người, vào khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ung dung mạnh mẽ của Sở Phàm, ông ta lập tức hoảng sợ hít sâu, vẻ mặt hoảng hốt giọng nói nghẹn lại như con gà bị bóp cổ…
Ông ta khó tin dụi mắt, hai chân nhũn ra, sợ hãi đến mức trên người thấm ướt mồ hôi lạnh…
Sao có thể… Sao có thể là anh được?
Đương nhiên, theo người ngoài thấy, đây là đoạn mở đầu của việc Tổng giám đốc Ngô đang tức giận, sắp núi lửa phun trào.
“Tiểu Phàm à, cháu đừng kích động, chúng ta không trêu vào mấy người này được đâu”, Trương Tuệ kéo tay Sở Phàm, lo lắng thúc giục: “Mau cúi đầu xin lỗi đi”.
“Sở Phàm, anh nghĩ mình là ai mà khoa tay múa chân với tập Tổng giám đốc Ngô, với tập đoàn Phàm Vân hả?”, Phan Duy cũng nổi trận lôi đình đứng lên, nói chuyện với vẻ mặt vừa ác độc vừa nham hiểm.
Bản thân hắn mất mặt không sao, chỉ cần có người mất mặt, thê thảm hơn cả hắn, thì có ai còn để ý đến hắn nữa chứ?
Vì vậy, Phan Duy chủ động xin ra mặt, cúi đầu khom lưng nói: “Tổng giám đốc Ngô, tên khốn này không có mắt chọc giận đến chú. Chú không cần ra mặt, tôi sẽ xử lý anh ta cho chú, để tránh làm bẩn tay chú…”
“Con mẹ nhà cậu!”
Tổng giám đốc Ngô lập tức sợ đến mức run rẩy, lại tát thêm một bạt tai vang dội lên mặt Phan Duy, khiến hắn xoay vòng tại chỗ mấy vòng, răng cũng rớt ra ngoài mất mấy cái.
Đồ chó, bản thân cậu muốn tìm đường chết cũng đừng kéo ông đây theo chứ…
Giây tiếp theo, Tổng giám đốc Ngô vác thân thể to lớn vội vàng chạy tới trước mặt Sở Phàm, cúi thấp người xuống:
“Anh… Anh Sở, xin lỗi, tôi… tôi không biết là anh đến đây”.
Trong nháy mắt, ai ai cũng khiếp sợ.
“Anh Sở?”, Trương Tuệ ngạc nhiên che miệng, vô cùng khó tin.
Phan Duy cũng ngu người luôn, trợn mắt há mồm như gặp ma giữa ban ngày vậy…
Cái tên “thấp hèn” nghèo rớt mồng tơi, không quyền không thế này là “anh Sở” một tay che trời của tập đoàn Phàm Vân kia đó ư? Sao có thể chứ…
Mặc dù Phan Duy có rất nhiều lý đo để không tin, nhưng Tổng giám đốc Ngô trước mặt cung kính với Sở Phàm như thế, thái độ sợ hãi cũng là thật, không thể nghi ngờ được!”
Sở Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua Tổng giám đốc Ngô một cái, chậm rãi hỏi: “Dỡ bỏ cô nhi viện là lệnh của cấp cao này?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba, nhưng lại khiến Tổng giám đốc Ngô hoảng hồn, sợ sệt run rẩy…
“Là, là…”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người Tổng giám đốc Ngô, tim đập thình thịch không dám nhìn vào mắt Sở Phàm.
Là cấp cao của tập đoàn Phàm Vân, ông ta hiểu rõ anh Sở này có sức mạnh khổng lồ đến mức nào, có thủ đoạn kinh khủng ra sao…
Nửa phút sau, ông ta nói hết toàn bộ: “Là ý định của bản thân tôi, là tôi tự ý sửa lại hợp đồng của Hội trưởng Mã, đổi thời hạn một năm thành một tuần, vì để mau chóng thi công, mau chóng đưa vào thị trường, tranh thủ đem lại lợi ích lớn nhất cho tập đoàn”.
“Tôi… cũng chỉ suy nghĩ vì tập đoàn thôi, cũng không nhận chút lợi ích nào cả, trước giờ tôi vẫn luôn trung thành tận tâm với anh, không có âm mưu gì khác hết!”
“Vô sỉ!”, Đường Miên Miên nghiến răng mắng một tiếng, trước giờ cô chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đó.
Sở Phàm gật đầu: “Nếu ông đã trung thành tận tâm, không có âm mưu gì khác, thì dễ xử lý thôi”.
“Tôi lập tức liên lạc với cơ quan kiểm tra, tra rõ xem ông có kiếm được chút tiền nào từ việc cưỡng chế dỡ bỏ cô nhi viện lần này, lấy việc công làm việc tư hay có lịch sử phạm tôi gì trong mười năm làm việc không nhé”.
“Dù sao ông cũng trong sạch mà, sợ cái gì chứ?”
Phịch…
Tổng giám đốc Ngô sợ tới mức quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin: “Tôi sai rồi, xin anh Sở tha cho tôi, tha cho tôi một lần này thôi…”
Tổng giám đốc Ngô tái mặt, trái tim cũng suýt nhảy ra ngoài, mấy năm nay ông ta tham ô nhận hối lộ, làm không ít chuyện trái pháp luật, nếu thật sự bị kiểm tra công khai ít nhất sẽ phải ngồi tù mười mấy năm…
Hơn nữa một khi có vết nhơ, sẽ không có công ty nào chịu thuê ông ta cả, cả đời xem như xong luôn!
“Tôi… Tôi lập tức từ chức cút đi, chuyện cô nhi viện sẽ làm việc dựa theo hợp đồng, dỡ bỏ trong vòng một năm…”, Tổng giám đốc Ngô liên tục dập đầu cầu xin ta thứ, cắn răng nói:
“Hơn nữa, cá nhân tôi sẵn lòng lấy ra hai triệu tìm kiếm nơi ở mới cho bọn nhỏ”.
“Hai mươi triệu”.
Sở Phàm hờ hững nói, không cho phép cãi lại: “Hơn nữa sau chuyện lần này, chỉ cần cô nhi viện xảy ra chút bất trắc gì, tôi đều sẽ hỏi tội ông, dù là nguyên nhân của ai, tôi vẫn sẽ tính món nợ đó lên đầu ông”.
“Tốt nhất ông nên bảo vệ những đứa nhỏ này bình an, khoẻ mạnh, có vấn đề gì không?”
“Việc này…”, Tổng giám đốc Ngô nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nhưng ông ta chỉ có thể cắn răng đồng ý: “Không… Không thành vấn đề!”
“Trước mười hai giờ tối, chuyển hai mươi triệu tới đây”.
Sở Phàm nói với Trương Tuệ vẫn còn đang sợ hãi: “Dì Trương, đưa số tài khoản cho ông ta đi”.