Chu Dĩnh nhào vào lòng Sở Phàm, vui đến phát khóc, nước mắt đã sắp thấm ướt cả ngực anh.
Sở Phàm lau đi nước mắt trên gò má giúp cô ta, dịu dàng nói: “Ngày vui mà khóc cái gì, có anh trai ở đây, tất cả mọi chuyện đều có anh giải quyết cho em”.
Anh đảo mắt nhìn qua đám người nhà họ Tôn, mấy người Đường Ngân hoảng hốt theo bản năng, tay chân lạnh lẽo.
“Dạ”.
Chu Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu, không thèm để tâm đến ánh mắt của người ngoài, vùi đầu vào trong lồng ngực rắn chắc dày rộng của Sở Phàm, như muốn kể ra hết tất cả uất ức của mình.
Trong đám người, Sở Phàm nâng mặt lên, mặt như điêu khắc, cương nghị anh tuấn, mang theo khí chất mạnh mẽ của đàn ông kết hợp với quân phục đại tướng quân, tràn ngập sức quyến rũ không gì sánh bằng.
Hoàn toàn có thể đạp đổ mấy ngôi sao hạng nhất đang nổi tiếng chỉ trong một giây!
Lập tức khiến mấy cô gái đang có mặt hét to, vô cùng hâm mộ và ghen tị với Chu Dĩnh.
Người đàn ông quyền thế ngập trời, có một không hai như thế, lại còn đẹp trai có khí chất, cao lớn mạnh mẽ.
Một người anh như thế, ai mà không hâm mộ chứ?
Còn Đường Ngân và mấy cô gái của nhà họ Tôn thì lại tái mặt, cả người thấm ướt mồ hôi lạnh…
Lúc trước bọn họ cười nhạo xa lánh đứa con dâu xuất thân từ gia đình bình thường là Chu Dĩnh không ít lần, còn lấy cái danh “dạy dỗ” chèn ép ức hiếp cô ta không ít, thậm chí còn cướp đi của hồi môn, trang sức của cô ta.
Vốn cho rằng một cô gái nghèo rớt mồng tơi, thân phận thấp kém, không quyền không thế, chèn ép thì chèn ép thôi, có thể làm gì được?
Bọn họ nào ngờ vợ chồng Chu Long bình thường cả đời lại bồi dưỡng ra một đứa con trai tài giỏi!
Chỉ hai mươi mấy tuổi đã là đại tướng quân!
Ở cái tuổi này đã có địa vị cao như thế, dù nhìn khắp cả nước cũng là nhân vật hàng đầu, tuỳ ý búng ngón tay một cái, e rằng cả Giang Bắc đều phải long trời lở đất, ngay cả Đường Thanh Sang cũng không thể bảo vệ được bọn họ.
Mấy người Đường Ngân đều hối hận muốn xanh cả ruột, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt váy dự tiệc phía sau lưng.
Rơi vào đường cùng, Đường Ngân chỉ có thể nhìn về phía bố mình xin giúp đỡ, chính là Đường Thanh Sang từng là giám đốc tỉnh Giang Bắc này!
Tuy Đường Thanh Sang cũng bị tình cảnh này làm cho giật mình, nhưng tốt xấu gì cũng là người lớn tuổi, đầu óc nhanh nhẹn.
Cụ ta thở dài bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng mình xuất hiện có thể làm chỗ dựa cho cháu ngoại, để nó nở mày nở mặt, không ngờ rằng lại trêu vào vị đại thần Sở Phàm này!
Cụ ta ho khan một tiếng, phá vỡ sự xấu hổ ở hiện trường, cười ha hả nói: “Nếu… Nếu anh trai của Dĩnh Dĩnh đã đến, vậy chuẩn bị bắt đầu lễ cưới thôi”.
“Không ngờ anh trai của Dĩnh Dĩnh lại là một đại tướng quân, đây thật sự là vinh hạnh của nhà họ Tôn, là vinh hạnh của ông già này”.
Đường Thanh Sang tự hạ mình đứng dậy, cụ ta còn không quên thúc giục Tôn Minh Hưng đã sợ đến vỡ mật một tiếng, nặng nề nói: “Ngơ ngác cái gì, còn không mau mời rượu anh cả của con đi!”
Đường Ngân và Tôn Kiến Nam cũng vui vẻ, vội thúc giục: “Mau, mau cảm ơn anh cả đi”.
Bây giờ vẫn nên mau chóng gạo nấu thành cơm, làm xong chuyện lễ cưới để tránh xảy ra sự cố thì tốt hơn.
Chỉ cần Chu Dĩnh trở thành con dâu của nhà họ Tôn, thì dù Sở Phàm có giận cũng sẽ nể tình Chu Dĩnh, không dám trả thù quá đáng với nhà họ Tôn…
Không chừng nhà họ Tôn còn có thể dựa hơi Sở Phàm, sau này sẽ có tương lai xán lạn. Dù gì đó cũng là đại tướng quân bốn sao trên vai, có một không hai mà!
Tôn Minh Hưng run rẩy bưng một ly rượu đi đến trước mặt Sở Phàm, sợ hãi nói: “Anh… Anh cả, uống rượu…”
“Lễ cưới chưa bắt đầu, bây giờ gọi là anh cả còn sớm lắm”, Sở Phàm không thèm nhìn Tôn Minh Hưng lấy một cái, lạnh lùng nói:
“Tôi muốn quan sát thay em gái, xem xem nhà họ Tôn các người có đáng để gửi gắm hay không”.
Mấy người Đường Thanh Sang, Đường Ngân giật giật khoé miệng, trong lòng lạnh lẽo.
Ý anh là muốn hỏi tội trút giận thay Chu Dĩnh đây mà.
“Dĩnh, em nói anh nghe, bọn họ có ức hiếp em không?”, Sở Phàm dịu dàng hỏi, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, như ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh đi mấy phần.
Chu Dĩnh nhìn Tôn Minh Hưng ở bên cạnh, nghĩ đến tình cảm giữa bọn họ, hơi do dự và không đành lòng.
Lúc này, Đường Ngân ở bên cạnh lại nói: “Sở Phàm, có trời đất chứng giám, trước giờ nhà họ Tôn chúng tôi vẫn luôn đối xử với đứa con dâu là Dĩnh Dĩnh như mình sinh ra, giống như con gái ruột của mình vậy”.
“Đúng thế đúng thế, chúng tôi rất thương cô ấy mà”.
“Chị dâu Chu Dĩnh là mợ chủ của nhà họ Tôn, là bà chủ tương lai, chúng tôi lấy lòng chị ấy còn không kịp, sao có thể sẽ ức hiếp chị ấy được”.
Đám con gái của nhà họ Tôn trăm miệng một lời, một mực đảm bảo.
“Thật sao?”, Sở Phàm cong môi, anh ung dung nhìn sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh trên cổ Đường Ngân, lạnh lùng nói:
“Vậy bà nói tôi nghe xem, quà cưới tôi tặng em gái mình, vì sao lại nằm trên cổ bà vậy?”
Đường Ngân lập tức kêu lên một tiếng, sợ hãi giật sợi dây chuyền kim cương trên cổ mình xuống, tránh như tránh hổ.
Sở Phàm tháo sợi dây chuyền làm từ nhựa cây chất lượng kém từ trên cổ Chu Dĩnh xuống, giọng nói lạnh như băng: “Ngày cưới của em gái tôi, vì sao lại đeo cái thứ rác rưởi mười mấy tệ thế này?”
“Trang sức mấy triệu bạc tôi mua cho em gái tôi đâu cả rồi?”
“Đây là mợ chủ nhà họ Tôn, xem như mình sinh ra, như con gái ruột mà các người nói à?!”
Chu Dĩnh cắn môi trốn sau lưng Sở Phàm, cực kỳ uất ức và khó chịu.
Lúc này người nhà họ Tôn hoàn toàn không thể cãi lại, cúi người run rẩy.
“Cậu… Cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi cướp đi trang sức của con bé…”, Đường Ngân sợ tới mức liên tục xua tay, kiên trì nói láo:
“Tôi… Tôi chỉ giữ thay con bé, đúng, giữ thay con bé mà thôi”.
“Chuyện này tôi có bàn với Chu Dĩnh rồi, con bé cũng đồng ý rồi”, Đường Ngân đau khổ cầu xin, nôn nóng la lên: “Dĩnh Dĩnh, cháu nói một câu giúp bác gái với, mau nói với anh trai cháu xem có đúng thế không”.
Đường Ngân sắp bật khóc rồi, bà ta hoàn toàn không thể trêu vào vị đại tướng quân này được, chuyện này có đánh chết bà ta cũng không thể thừa nhận.
“Nói thật, tất cả có anh giải quyết cho em”, Sở Phàm bá đạo và cưng chiều nói.
Chu Dĩnh tốt bụng trời sinh, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương sốt ruột của Đường Ngân thì hơi không đành lòng, nhưng muốn cô ta nuốt cơn tức này xuống, quên mất mấy ngày nay nhà họ Tôn ức hiếp mình ra sao, cô ta lại không cam lòng.
Vào lúc còn đang chần chừ, Tôn Minh Hưng ở bên cạnh đột nhiên la lên: “Dĩnh Dĩnh, em còn ngơ ngác làm gì, em nhìn xem mẹ sốt ruột đến mức nào rồi kìa”.
Tôn Minh Hưng sa sầm mặt, ép buộc nói: “Em còn không mau xin lỗi mẹ đi”.
Nghe thấy lời này, Đường Ngân và Đường Thanh Sang đều biến sắc, chỉ hận không thể đập chết thằng ngu ngốc Tôn Minh Hưng này.
Lúc này mà con còn dám kích thích bà cô Chu Dĩnh này, rõ ràng là tự tìm đường chết mà!
Không biết vận mệnh của bảy mươi mấy người nhà họ Tôn đều do cô ta quyết định hay sao…
Quả nhiên, lời nói của Tôn Minh Hưng trực tiếp chọc giận Chu Dĩnh, mấy hôm nay, chỉ cần xảy ra mâu thuẫn với người nhà họ Tôn, dù là đúng hay sai, Tôn Minh Hưng luôn kêu cô ta xin lỗi, mặc cho người nhà đó chế nhạo châm chọc mình. Mà hôm nay, anh ta vẫn muốn mình phải xin lỗi?
Ha hả…
Mình đúng là ngu ngốc, đến lúc này còn muốn nể tình bọn họ?
Sắc mặt Chu Dĩnh trở nên u ám, chỉ vào Đường Ngân nói: “Anh, dây chuyền, trang sức anh đưa em đều bị bà ta cướp đi hết rồi!”
“Nhà họ Tôn bọn họ còn cướp luôn ba triệu sính lễ và giấy đất một nghìn mẫu được hội thương mại Tứ Hải trả về của bố nữa”.
Chu Dĩnh nói ra hết tất cả uất ức, cô ta lau nước mắt, bật khóc: “Bà ta, bà ta còn muốn sau lễ cưới sẽ giành lấy Nữ Thần Ánh Trăng anh tặng em, làm đồ gia truyền của nhà họ Tôn bọn họ nữa”.
“Bà ta nói em là thứ thấp hèn, phận phải chịu khổ cả đời, hoàn toàn không xứng với mấy thứ này, bà ta còn… còn tát em một cái nữa…”
“Hu hu, mấy năm nay, bố mẹ còn không nỡ đánh em, bà ta dựa vào cái gì mà đánh em chứ, hu hu…”
Ầm…
Cô ta vừa nói ra những lời này, Đường Ngân lập tức ngã phịch xuống đất, sợ đến mức hồn bay phách tán.
Hai vợ chồng Chu Long cũng vô cùng giận dữ, bây giờ bọn họ mới biết thì ra con gái chịu uất ức đến thế, chỉ hận không thể băm thây người nhà họ Tôn ra.
Khách khứa xung quanh cũng mở rộng tầm mắt, khinh thường chỉ trỏ và mắng chửi: Quá trơ tráo, đó giờ gặp biết bao nhiêu người trơ tráo rồi, nhưng chưa từng thấy ai trơ tráo như vậy cả.
Đám người nhà họ Tôn này là cái thá gì vậy!
“Ngoan, có anh trai ở đây, anh trai phân xử cho em”, Sở Phàm vỗ về Chu Dĩnh đang uất ức khóc to, mặc dù anh đã biết trước những chuyện Đường Ngân làm, nhưng nghe thấy chính miệng em gái nói ra, anh vẫn không thể kìm nén lửa giận trong lòng.
“Đi trả lại cái tát bà ta tát em trước đi”, Sở Phàm chỉ vào Đường Ngân đang mất hồn mất vía, khí phách nói: “Tất cả mọi chuyện có anh gánh thay em”.
Chu Dĩnh lau nước mắt, sau đó bước nhanh đến trước mặt Đường Ngân, cô ta không chút do dự giơ cao tay lên trong vẻ mặt hoảng sợ của bà ta!
Chát!