Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 269: Vân Thường Thanh qua đời

Vân Thường Thanh xin lỗi trước công chúng, tập đoàn Phàm Vân chính thức được bàn giao dần dần đi đúng hướng, mọi thứ trở nên tốt hơn.


Mấy hôm nay, Vân Mộc Thanh mãi bận rộn với công việc của tập đoàn Phàm Vân, vị chủ tịch trẻ tuổi này nắm trong tay tập đoàn thương nghiệp khổng lồ, giá trị tăng lên ba mươi tỷ, mọi hành động của cô đều được mọi người khắp nơi chú ý, áp lực cô mang nghĩ thôi cũng biết!


Nhưng Vân Mộc Thanh lại rất hưởng thụ loại áp lực này, mỗi ngày cô đều vô cùng bận rộn, luôn có tiến bộ và trở nên xuất sắc ưu tú hơn.


Ông chủ phía sau tập đoàn là Sở Phàm lại có vài ngày nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống thoải mái trồng cây, uống trà, chăm con ở nhà khiến Vân Mộc Thanh vô cùng ghen tị.


Vào một buổi chiều mát mẻ, gió nhẹ thoảng qua.


Sở Phàm vươn vai chuẩn bị đến trường mầm non đón con gái nhưng lúc đi đến cổng biệt thự thì thấy Lý Thu Linh đã đến trước đón Đan Đan về rồi.



Bà ta ân cần, trìu mến cầm tay Đan Đan, trên tay còn bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt và đồ chơi khiến đôi mắt cô bé cong lên như vầng trăng khuyết, rất hài lòng.


Từ khi biết được lai lịch khủng khiếp của Sở Phàm, Lý Thu Linh cứ như thay đổi thành một người khác, đối xử rất nhiệt tình với Sở Phàm giống hình mẫu của một bà mẹ vợ.


Ngay cả việc chăm sóc Đan Đan cũng trở thành nỗi bận tâm của bà ta, cứ mở miệng là gọi cục cưng. Dù đồ ăn vặt hay đồ chơi đắt thế nào, bà ta cũng mua, đồng thời nhận luôn cả việc đưa đón Đan Đan đi học.


“Bố…”


Nhìn thấy Sở Phàm, cô bé cong mắt cười thân mật nhào vào lòng Sở Phàm.


Sở Phàm yêu thương ôm con gái lên cười nói: “Hôm nay con có nghe lời cô giáo, có ngoan không?”


“Đan Đan rất ngoan ạ, không tin bố có thể hỏi bà ngoại”, cô bé cắn kẹo mút, kiêu ngạo bĩu môi.


“Đúng vậy, từ nhỏ Đan Đan đã rất thông minh khiến người ta yêu mến không thôi…”, Lý Thu Linh vội nói.


Sở Phàm khách sáo nói: “Bác gái, gây phiền phức cho bác rồi. Sau này việc đưa đón Đan Đan cứ để cháu”.


Lý Thu Linh vội xua tay: “Không phiền, không phiền, cháu và Mộc Thanh bận như vậy, bác nghỉ hưu ở nhà có thể giúp hai đứa làm chút việc nhà cũng là điều đương nhiên mà”.


“Tiểu Phàm, nhà cháu có cần giặt quần áo, dọn dẹp gì đó không? Nếu bọn cháu không có thời gian thì bác có thể giúp”.


Lý Thu Linh nhìn tầng cao nhất, trong mắt bà ta, căn biệt thự Hải Đường Uyển vô cùng xa hoa cứ như đang phát sáng.


Căn biệt thự cao cấp này xa hoa hơn chỗ ở nhà họ Vân rất nhiều, đừng nói là ở, bà ta còn chưa từng thấy biệt thự nào như vậy. Bà ta có nằm mơ cũng muốn vào trong ngồi một chút, chụp vài bức ảnh gửi cho bạn bè, khoe khoang ‘cuộc sống giàu sang’ của mình.


Nếu có thể ở một đêm trong đó, vậy bà ta giảm hai mươi tuổi thọ cũng đáng!


Sở Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của bà ta, chỉ hờ hững cười nói: “Cảm ơn bác gái, không cần đâu”.


“Hả? Vậy à, được thôi, nếu mấy đứa cần giúp gì cứ nói nhé, đừng ngại”.


Lý Thu Linh cảm thấy hơi mất mát, thấy Sở Phàm không có ý mời bà ta lên nhà một chút, bà ta cũng chỉ đành giả vờ luyến tiếc nhìn biệt thự Hải Đường Uyển trên núi, cứ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn.


Bà ta vô cùng hối hận: Nếu lúc đầu bà ta không gay gắt và quá quắt như vậy, đối xử tốt với Sở Phàm thì bây giờ bà ta đã trở thành “Thái hậu Từ Hi” của tập đoàn Phàm Vân rồi, được mọi người vây quanh, uy phong biết bao.


Đâu đến nỗi như hôm nay, cứ cẩn thận từng chút duy trì mối quan hệ khó xử này với Sở Phàm.


Haiz , tất cả đều trách mình cả, có mắt không tròng, không nhận ra con rể giàu có.


Đan Đan ôm cổ Sở Phàm, đôi mắt to tròn liếc trái liếc phải, tinh nghịch nói: “Bố ơi, bà ngoại muốn chuyển đến sống ở nhà chúng ta, bà đã nói bóng gió với con mấy lần rồi. Thật ra con biết nhưng lại cứ giả vờ ngốc đấy”.


Sở Phàm cười nói: “Tại sao? Con không thích bà ngoại à?”


“Không thích ạ”, Đan Đan lắc đầu nhỏ, bĩu môi: “Hừ, ai bảo lúc trước bà cứ bắt nạt Đan Đan, mắng Đan Đan là đồ con hoang, Đan Đan nhớ dai lắm”.


“Nhóc quỷ”, Sở Phàm nhéo khuôn mặt của cô bé rồi ôm cô bé về nhà.



Mặc dù bây giờ Lý Thu Linh trông có vẻ nhiệt tình, ân cần nhưng đó đều dựa trên tiền đề là Sở Phàm có tiền và địa vị. Nếu trong một đêm Sở Phàm phá sản thì chắc chắn bà ta sẽ thay đổi sắc mặt ngay lập tức, rồi lại đối xử với gay gắt và cay độc với anh như trước.


Từ điểm này có thể thấy con gái anh nhìn người rất chuẩn.


Về đến nhà, Đan Đan rất ngoan đi làm bài tập, đợi bữa tối thơm ngon.


Vân Mộc Văn tự nhốt mình trong phòng, vô cùng buồn bực ôn tập, sắp đến đợt thi cuối kỳ rồi, không thể thi rớt môn được.


Sở Phàm cắt một đĩa hoa quả mang vào phòng cho Vân Mộc Thanh. Lúc này cô đang ngồi trên xích đu ngoài ban công, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhận ra Sở Phàm đẩy cửa vào phòng.


“Em đang nghĩ gì mà mê mẩn vậy?”


Sở Phàm khẽ nói rồi đưa một miếng lê cho cô gái.


“Dọa em giật cả mình, lần sau anh có thể gõ cửa rồi vào không?”


Suy nghĩ Vân Mộc Thanh xoay chuyển, cô mở đôi môi đỏ ra cắn một miếng, nhỏ giọng oán trách.


Sở Phàm nói: “Có lý nào vào phòng vợ mình mà còn gõ cửa sao?”


“Ai là vợ anh, đồ không biết xấu hổ”, Vân Mộc Thanh nói, trợn mắt nhìn anh.


Cô cúi đầu ăn trái cây, lơ đãng chớp mắt nói: “Hôm qua ông nội qua đời rồi”.


Sở Phàm sửng sốt: “Chết như nào?”


Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của anh.


Vân Mộc Thanh thở dài: “Vốn dĩ ông nội đã đặt xong vé tàu định ra nước ngoài để an cư, còn giao lại mười triệu tiền vốn còn lại cho bác cả và Vân Hinh Nhi để họ xử lý sản nghiệp, mở một con đường sống cho nhà họ Vân”.


“Nhưng hai cha con lòng dạ ác độc này lại bỏ đi với mười triệu đó. Ông nội tức giận, lúc đó bệnh tim lại tái phát không cứu được nên…”


Sở Phàm cười nhạt chế nhạo, đúng là Vân Hinh Nhi có thể làm ra loại chuyện này.


“Tất nhiên, Vân Hinh Nhi và bác cả cũng không khá hơn là bao, hai người đó vượt biên ra nước ngoài nhưng lại gặp phải cướp biển, tiền đều bị cướp hết, tính mạng còn gặp nguy, bây giờ không rõ sống chết”.


“Hiện giờ nhà họ Vân đã loạn cả lên, xem như là hoàn toàn bị hủy hoại rồi. Thậm chí họ còn không muốn lo chi phí tang lễ cho ông nội, chỉ có thể ném cho nhà tang lễ, không người đến viếng thăm”.







Vân Mộc Thanh thầm thở dài, vẻ mặt phức tạp.


Sở Phàm cũng im lặng.


Cụ ông nói một là một, từng hô hoán mưa gió ở Giang Lăng - Vân Thường Thanh này lại sa sút đến như vậy sao? Sau khi chết cũng không có nơi nào để yên nghỉ, đúng là thê lương, thương tâm.


Chuyện này cũng xem như cụ ta tự làm tự chịu, là báo ứng của cụ ta.


“Lát nữa anh sẽ liên hệ với bên nhà tang lễ giúp cụ ta tìm một phần mộ để cụ ta yên nghỉ ở đó”, Sở Phàm trầm giọng nói, dù sao cụ ta cũng là ông nội của Vân Mộc Thanh, anh không muốn cô đau lòng quá.


“Ừ, cảm ơn anh, Sở Phàm”, cơ thể mềm mại của Vân Mộc Thanh tựa vào lòng Sở Phàm, vô cùng cảm động.


Sở Phàm vỗ vai cô, dịu dàng nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng buồn nữa. Anh đi nấu cơm, chuẩn bị cánh gà và tôm mà em thích”.


“Ừ, được”, Vân Mộc Thanh khẽ cười, vô cùng thỏa mãn.


Sở Phàm trấn an Vân Mộc Thanh một hồi, vừa vào phòng bếp, điện thoại anh bỗng vang lên. Anh cúi đầu nhìn, trái tim như bị bóp chặt.


Là Đường Miên Miên gọi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK