“Ừ, vậy chúng ta, vẫn là bạn bè đúng không?”
Thẩm Thu chớp đôi mắt to linh động, đầy mong đợi và kích động.
Có thể trở thành bạn của Quân thần của Long hồn, đây rõ ràng là vinh hạnh của cả nhà họ Thẩm bọn họ.
“Đương nhiên”, Sở Phàm bật cười.
Thẩm Thu lập tức tiến lại gần Sở Phàm, nóng lòng hỏi: “Vậy tôi có thể tham gia quân đội, cùng xông pha tiền tuyến với các anh không?”
Là một nữ anh hùng, từ nhỏ, Thẩm Thu đã không thích trang sức điệu đà mà chỉ thích quân phục, vô cùng khát khao một ngày nào đó có thể hiên ngang ra trận đánh bại kẻ thù báo đáp đất nước.
Nhìn thấy nguyện vọng của mình đang ở trong tầm tay, Thẩm Thu cũng trở nên phấn khích.
“Không thể!”
Ngoài dự đoán, lần này Sở Phàm lại vô cùng nghiêm khắc từ chối cô ta, không còn dáng vẻ gần gũi dễ gần như ban nãy nữa.
“Chiến trường đâu phải trò trẻ con. Hơn nữa, bố cô cũng sẽ không đồng ý để một người con gái như cô ra chiến trường đâu”.
“Vậy, được thôi…”
Thẩm Thu cúi đầu, hơi buồn bực…
Sở Phàm lại hơi mềm lòng, nói với vẻ bất lực: “Nhưng mà, thời gian này cô có thể tự do ra vào doanh trại, khoản tiền quỹ một trăm tỷ của hội từ thiện là một số tiền lớn, cần có người giám sát”.
“Tôi giao nhiệm vụ này cho cô, cô phụ trách bàn giao và xử lý cùng với bên phía quân đội, nhất định không được có gì sơ suất!”
“Đồng thời tôi cũng sẽ xin cho cô một chức vụ với quân hàm thiếu tá trong quân đội, ngày mai cô đi báo cáo nhé”.
“Thật sao?”
Ánh mắt Thẩm Thu lập tức sáng bừng cả lên, kích động tới mức khoa chân múa tay.
Mặc dù không thể ra tiền tuyến, nhưng có thể khoác lên mình quân phục, tự do ra vào doanh trại thì cũng coi như hoàn thành được mong ước của cô ta rồi.
“Cảm ơn anh, Sở Phàm, anh đối xử tốt với tôi quá!”
Thẩm Thu vui sướng không thôi, đột nhiên nhào vào lòng Sở Phàm, tiếp sau đó thì thơm một cái lên má anh.
Đôi môi đỏ mọng mang theo cảm giác ấm nóng và hương thơm của cơ thể phụ nữ.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thu liền đỏ ửng, cúi đầu vội vã bỏ chạy.
“Cô gái này…”
Sở Phàm cũng kinh ngạc sững sờ vài giây, không biết phải nói gì.
Nửa tháng tới đây, toàn bộ Tây Dã sẽ rực rỡ hẳn lên, giống như được thay máu vậy!
Sự tích Thẩm Vạn Tuyên gom được một trăm tỷ quân tư rất nhanh đã lan truyền ra khắp Tây Dã, là sự cổ vũ lớn đối với sĩ khí quân dân. Cùng với sự khuếch đại từ phía chính phủ, toàn bộ nhân dân Tây Dã đều đồng tâm hiệp lực, sục sôi nhiệt huyết, chờ đợi thắng trận.
Đồng thời, dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Sở Phàm, một trăm năm mươi tỷ ngân quỹ cũng được nhanh chóng gửi đến tiền tuyến, đảm bảo vũ trang cho từng chiến sĩ đến tận chân răng, bao gồm vũ khí, lương thực, thêm cả tiền an ủi khi hy sinh,… chắc chắn không được có sơ sót gì, không phải lo lắng gì về sau.
Mà những quân lính giao cho mấy người Trần Phong Hoàng huấn luyện lại từ đầu cũng có những tiến bộ đột phá.
Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ thiếu mỗi thời cơ!
Bây giờ, không chỉ là Tây Dã, Yên Kinh mà ngay cả toàn Đông Hoa cũng đang vô cùng chú ý, chờ đợi trận chiến đầu tiên của Quân thần của Long Hồn.
Vị đại tướng quân mang quân hàm năm sao trẻ tuổi nhất, được người ta kỳ vọng và tâng bốc lên tận trời xanh này rốt cuộc có thật sự là kỳ tài trăm năm mới có một lần hay chỉ là hữu danh vô thực, chỉ là tên phế vật thích nói suông?
Vô số cặp mắt đang chăm chú quan sát Sở Phàm.
Đêm nay, tại đại doanh trại Phong Đài Tây Dã, trong túp lều lớn của trung quân.
Gần một trăm vị tướng khí thế bệ vệ, quân phục thẳng thớm xếp thành hai hàng, báo cáo thông tin của bản thân:
“Báo cáo Long thủ, quân đoàn đông bộ Tây Dã, một trăm nghìn đại quân đã được tập hợp!”
“Quân đoàn tây bộ, một trăm nghìn đại quân đã được tập kết!”
“Bắc bộ tập kết hoàn thành…”
Chỉ trong vòng nửa tháng, với một tờ điều lệnh duy nhất đã tập kết được ba trăm nghìn đại quân.
Sức mạnh tập trung này, sức ảnh hưởng này, trong thiên hạ chỉ một mình Sở Phàm mới có.
Những tướng quân này đều là những người anh em từng cùng Sở Phàm vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu!
“Tốt, tôi đợi ngày này đã quá lâu rồi”, ánh mắt Sở Phàm như lóe lên tia sáng sắc bén, soái phục Thương Long trên người tung bay theo gió: “Vậy thì phải đánh thắng vài trận cho người trong thiên hạ thấy được đàn ông Tây Dã rốt cuộc có yếu hèn hay không!”
Sở Phàm phất tay một cái, Trần Phong Hoàng dẫn theo mười mấy người lính thân cận chuyển từ ngoài vào hai mươi bình rượu Tây Phong Liệt của Đại Đàn, nắp bình đã được mở, hương rượu nồng đậm trong nháy mắt tỏa ra khắp đại doanh trại, làm mê say lòng người.
“Số rượu Tây Phong Liệt này đều đã được ủ mười năm, trên thế giới chỉ có từng này bình, khi trước tôi vẫn luôn không nỡ uống”, Sở Phàm tự mình rót đầy một bát rượu lớn cho các tướng quân: “Vốn dĩ tôi muốn đợi đến ngày mình kết hôn, trong tiệc chiêu đãi khách khứa bạn bè mới mang ra uống, không ngờ hôm nay lại hóa lời cho cả đám các cậu thế này”.
“Ha ha ha…”
Những người đàn ông khí khái xung quanh đều phá lên cười.
“Đừng vui vẻ sớm quá, bát rượu này của tôi không dễ uống thế đâu, có một yêu cầu: phải cho tôi thấy được khí phách của đàn ông Tây Dã, thể hiện được tâm huyết của quân Long Hồn!”
Sở Phàm giơ cao bát rượu, ánh mắt sáng bừng, tài năng lộ rõ: “Quân Long Hồn, bách chiến bách thắng!”
Ầm ầm ầm…
“Quân Long Hồn, bách chiến bách thắng!”
Một trăm vị tướng quân cùng nhau uống cạn rượu trong bát, thanh âm vang rền như tiếng sấm!
Ngay trong đêm, ba trăm nghìn đại quân Tây Dã chia làm ba đường, tinh kỳ cuộn nửa, khí thế ra trận mạnh mẽ!
Quân thần của Long Hồn - Sở Phàm đích thân dẫn đầu ba trăm nghìn quân, trực tiếp đánh vào ba thành trì bị địch chiếm đóng…
Hai giờ sáng, Sở Phàm hạ liên tiếp ba thành, giết gần mười nghìn quân địch, năm mươi nghìn quân Tây Hạ chiếm đóng thành trì tháo chạy thục mạng, đội quân tan rã, bên ta thừa thắng xông lên.
Ngày thứ hai, đại tướng tiên phong của Long Hồn là Trần Phong Hoàng dẫn đại quân tiến vào từ ba đường, đánh úp quân Tây Hạ từ hai phía đông và tây, oanh tạc chiến trường. Kỵ binh hoang dã của Tây Dã được mệnh danh là “bất khả chiến bại” bị đánh cho cả một vùng hoang dã trăm dặm đều nhuốm máu, một trận đánh thành công phải hy sinh biết bao nhiêu xương máu!
Ngày thứ ba, Sở Phàm dẫn bộ đội chủ lực đánh bọc xung quanh, hợp lại với Trần Phong Hoàng, ba trăm nghìn đại quân khí thế mạnh mẽ, giống như quỷ thần hạ phàm, trực tiếp san phẳng dãy núi nơi quân Tây Hạ ẩn náu.
Lúc này, Sở Phàm thu hồi lại được tất cả đất đai mà Tây Dã đã mất, quân Tây Hạ cứ lùi rồi lại lùi cho tới tận đường biên giới, chỉ có thể bị động phòng ngự…
Hoàng thất Tây Hạ liên tiếp gửi tới Yên Kinh bảy lá thư xin hàng chỉ trong một ngày, đời này mong muốn được quy phục, mãi mãi sẽ không tạo phản!
Các trưởng lão của sở công văn Yên Kinh mở cuộc họp ngay trong đêm, vì việc nên đánh hay nên hòa mà tranh cãi cả một đêm.
Vào thời khắc mấu chốt, mệnh lệnh của Sở Trí Hậu được truyền đến, chỉ có một chữ: “Đánh!”
Ngày thứ bảy, đại quân tiến đánh từ ba đường của Sở Phàm quy tụ ở đường biên giới, phát động tổng tiến công, mở rộng ba trăm nghìn dặm, giết được hơn năm trăm nghìn quân địch, quân Tây Hạ tháo chạy tan tác, chỉ còn lại vài tên tướng bại trận!
Nhá nhem tối, chủ soái của quân Tây Hạ, người được mệnh danh là “dũng sĩ số một Tây Hạ” Hô Diên Thiên bị quân Long Hồn bắt sống, chặt đầu thị uy trước dân chúng!
Ngay cả mười bảy phó tướng cũng bị treo đầu dưới cổng thành Tây Hạ, ngọn cờ quân Long Hồn trải qua bao sóng gió cuối cùng cũng được cắm thẳng trên lãnh thổ của quân địch mà dương uy!
Từ giờ, bản đồ Đông Hoa sẽ được mở rộng thêm ba trăm nghìn cây số một lần nữa, chỉ cần Sở Phàm ra lệnh, nước Tây Hạ sẽ lâm vào nguy hiểm, thậm chí có thể bị đánh tới tận nơi đầu não mà lâm vào đường diệt quốc!
“Tàn độc thật, mở rộng ra ba trăm nghìn dặm, giết sạch năm trăm nghìn quân địch, đã đánh đến gót chân của thủ đô quân địch luôn rồi…”
“Ha ha, hả dạ thật, quá là thoải mái, đúng là hả giận!”
“Vị Quân thần của Long hồn này chiến đấu giỏi quá, không hổ là danh tướng xuất thân từ Tây Dã chúng ta!”
“Công trạng này thật giống với phong thái đánh chiếm mười bảy nước của Vương gia Sở năm đó, Đông Hoa sau này có người kế thừa rồi…”
Tin tức lan truyền trong lãnh thổ Đông Hoa, chớp mắt đã làm dấy lên sự xôn xao, tung hô không ngừng của cả nước!
Vô số người dân thậm chí còn rơi lệ ngay trước đám đông, bọn họ đợi trận thắng này, đợi sự nở mày nở mặt ngày hôm nay đã quá lâu rồi!
Cuối cùng, Sở Phàm cũng không để cho bọn họ phải thất vọng!