Sở Phàm trở tay nhốt Vân Mộc Văn lại trong phòng bếp, không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của cô ấy, cười ha ha đi lên lầu.
Tìm ra thiết bị châm cứu xông hương mới vừa đẩy mở cửa phòng của Vân Mộc Thanh đã nghe thấy tiếng oán trách mất kiên nhẫn của người phụ nữ:
“Được, mẹ, con biết rồi, biết rồi…”
“Con không phản đối, dì ấy là dì nhỏ của con, là em gái ruột của mẹ, con hiểu, dì ấy đến đây con giơ hai tay tán thành, được không? Con vẫn còn việc phải xử lý, cúp máy đây”.
Vân Mộc Thanh cúp máy, hơi phát điên cào tóc, vừa bực bội vừa khó chịu.
Lúc này, một giọng nam trầm thấp và quyến rũ vang lên bên tai: “Sao thế, lại có chuyện không vui à?”
Vân Mộc Thanh giật mình, quay đầu lại phát hiện là Sở Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, cô để tay lên trái tim nhỏ bé, tức giận nói: “Vào phòng cũng không nói một tiếng, giật cả mình”.
Sở Phàm nói: “Trong nhà này ngoài tôi ra còn có người đàn ông khác à, em sợ cái gì”.
“Còn nữa, tôi đến đây để xem Đan Đan”.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, Sở Phàm nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh con gái, cô nhóc đang ngủ rất say, lông mi thật dài, khuôn mặt trắng nõn, khi đang ngủ cũng đáng yêu như thế.
Sở Phàm nở nụ cười từ tận đáy lòng, hôn mấy cái lên mặt Đan Đan.
Con nhóc mơ màng quơ nắm đấm nhỏ, lẩm bẩm: “Gấu, có gấu, Cường đầu trọc chạy mau, Gấu anh Gấu em đến đây bắt cậu giờ…”
Sở Phàm: “…”
“Có phải con nhóc này vẫn luôn xem phim hoạt hình bản lậu không? Sao tôi cảm thấy lối tư duy của con bé có gì đó rất lạ”, Sở Phàm tỏ vẻ cạn lời.
Không phải các bạn nhỏ bình thường đều hy vọng Gấu anh và Gấu em đánh tơi bời Cường đầu trọc sao?
Vân Mộc Thanh bật cười, cô cưng chiều đắp chăn cho con gái: “Suy nghĩ của trẻ con luôn vô cùng kỳ lạ và phong phú như vậy đó”.
“Hôm qua con bé còn viết một quyển ‘bí tịch bắt cừu’ cho Sói Xám, gửi chuyển phát nhanh cho đạo diễn bộ phim hoạt hình nữa”.
Sở Phàm cười lắc đầu, con bé lại cười ra tiếng, giống như nhìn thấy chuyện vui vẻ gì đó trong giấc mơ vậy, không lo không nghĩ, rất là tốt đẹp…
Vân Mộc Thanh ngựa quen đường cũ, không cần dặn dò đã biết điều nằm nhoài người trên giường, nửa vén áo lên để lộ phần eo mềm mại trắng nõn, để Sở Phàm châm cứu trị liệu.
Cô thở dài một tiếng: “Vẫn là trẻ con tốt hơn, không có quá nhiều chuyện phiền lòng hỗn tạp như vậy, gặp chuyện lớn, sau khi khóc xong cũng quên mất”.
Sở Phàm vừa mát xa trên làn da trắng nõn bóng loáng của người đẹp vừa nói: “Bên mẹ em có thân thích sắp đến à?”
“Ừm, dì nhỏ của tôi”, Vân Mộc Thanh bất đắc dĩ thở dài.
Dì nhỏ của Vân Mộc Thanh là em gái ruột của Lý Thu Linh, cũng là con cưng của nhà họ Lý lúc trước.
Bà ta là học sinh giỏi đầu tiên thi vào trường đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp thì làm nhân viên công vụ, lấy một tên nhà giàu mới nổi, coi như tự do về tiền bạc, trở thành giai cấp trung sản.
Nhưng con người một khi có tiền thì không khỏi tự cao, mấy năm nay dì nhỏ vẫn luôn rất kiêu ngạo, khinh thường không muốn qua lại với những thân thích như bọn họ, đặc biệt là sau khi Vân Gia Mạnh xảy ra tai nạn giao thông cắt chân thì trực tiếp cắt đứt liên lạc, Tết Âm lịch hằng năm ngay cả gửi một tin nhắn chúc Tết vào nhóm cũng lười.
Vì vậy mười mấy năm, Vân Mộc Thanh cũng chỉ từng gặp dì nhỏ này năm sáu lần mà thôi.
Sở Phàm hơi khó hiểu: “Nếu đã hoàn toàn không qua lại, vậy sao dì nhỏ muốn đến Giang Lăng chơi chứ?”
Vân Mộc Thanh tức giận nói, không nhịn được mắng: “Rất đơn giản, mẹ tôi gọi điện thoại thông báo việc tôi thăng chức tăng lương, đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị với tất cả người thân bạn bè một lượt, nói hoa mỹ là chia sẻ niềm vui, thật ra là đang khoe khoang đắc ý…”
“Vì thế, tất cả thân thích đều liên lạc với mẹ tôi khen ngợi lấy lòng đủ kiểu, muốn được thơm lây”.
“Trước giờ dì nhỏ của tôi mắt cao hơn đầu, cảm thấy nghi ngờ vì gia đình chúng tôi sống tốt hơn dì ấy, cho nên muốn tới xem thử phân biệt thật già. Mà mẹ tôi cũng nghẹn một cục tức từ lâu, muốn khoe khoang trước mặt dì nhỏ, khoe khoang vả mặt dì ấy…”
Vân Mộc Thanh rất là bất đắc dĩ: “Cho nên mẹ tôi muốn ngày mai tôi phải đi đón dì nhỏ, còn dặn dò tôi mấy chục quy tắc, muốn tôi giả làm người thành công, tuyệt đối đừng khiến mẹ mất mặt…”
Sở Phàm rất đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là nghèo ở phố xá sầm uất không người hỏi, giàu ở thâm sơn cùng cốc có bà con xa”.
Anh đã từng nhìn thấy sự ngang ngược chua ngoa không nói đạo lý của Lý Thu Linh rồi, lại có thêm một dì nhỏ càng chua ngoa hơn thế nữa, cuộc sống này, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta đau đầu…
“Đừng nghĩ nhiều thế, đi bước nào tính bước đó, không chừng biết bao nhiêu năm trôi qua, tính tình của dì nhỏ em đã thay đổi, dễ ở chung hơn rồi”.
Vân Mộc Thanh tức giận nói: “Vậy tôi tình nguyện tin trên trời có bánh rơi xuống”.
Sở Phàm dọn dẹp thiết bị châm cứu, cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai còn phải đi làm sớm nữa”.
Dứt lời, anh tự ý nằm xuống giường, duỗi eo.
“Anh làm gì đó?”, Vân Mộc Thanh trừng mắt, không vui nhìn anh.
“Nghỉ ngơi chứ làm gì, tôi mát xa giúp em cả buổi, eo đau lưng mỏi đến mức không đứng lên nổi, không bằng ngủ ké ở đây một đêm nhé…”, Sở Phàm nói.
Vân Mộc Thanh nhíu mày: “Đơn giản, tôi giúp anh”.
Còn chưa dứt lời, cô trực tiếp giơ chân đạp Sở Phàm từ trên giường xuống.
Kiêu ngạo hừ một tiếng, hài lòng đóng cửa lại.
Lưu manh, còn muốn lợi dụng cơ hội dê xồm cô hả? Không có cửa đâu!
Sở Phàm vừa bực bội vừa cạn lời: “Phụ nữ thật đúng là vong ơn bội nghĩa…”
“Hầu hạ cô ấy thoải mái rồi, đảo mắt một cái đã làm như không quen biết…”
…
Sở Phàm đi xuống lầu, mở cửa phòng bếp thả Vân Mộc Văn ra, lại ngạc nhiên phát hiện con nhóc kia còn đang trồng cây chuối tăng ngực giảm béo, giống như rất tin tưởng vào lý luận của chuyên gia kia vậy.
Cô ấy tức giận trừng Sở Phàm một cái, kiêu ngạo quay đầu đi.
Sở Phàm rất cảm động với tinh thần giảm béo không từ bỏ này của cô ấy, quyết định giúp cô ấy một phen.
“Anh chuẩn bị nấu chút đồ nướng làm bữa khuya, em ăn không?”, Sở Phàm cười híp mắt nhìn cô ấy.
Vân Mộc Văn tức giận nói: “Anh đừng hòng cám dỗ em, em tuyệt đối sẽ không buông tha, tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng đâu…”
“Em không đi thì thôi”, Sở Phàm xoay người bước đi.
“Này này, anh rể, đợi em với!”
Vân Mộc Văn lộn mèo bằng một tay, ân cần chạy tới khoác lên tay Sở Phàm, híp mắt cười nói: “Em muốn ba béo bảy gầy, nhiều thì là ít cay, bia phải lạnh, trà sữa phải nóng…”
“Cái này đúng đấy”, Sở Phàm nghiêm túc nói: “Không ăn no sao mà có sức giảm béo chứ, nướng thêm mấy xâu thịt ba chỉ được không?”
Vân Mộc Văn chớp mắt, nghiêm túc nói: “Anh rể, tuy em muốn đánh chết anh, nhưng em phải thừa nhận, anh nói rất đúng…”
Chuyện giảm béo hôm nào cũng có thể làm.
Bỏ lỡ một bữa đồ nướng, rất có thể sẽ bỏ lỡ mãi mãi…
Người đẹp Vân thông minh lanh lợi sao có thể không phân biệt được bên nhẹ bên nặng chứ!