Chắc chắn 100% ư?
Lúc nãy Phó Thiên Ân đã đích thân chẩn đoán chính xác ông cụ này đã chết.
Chẳng lẽ thanh niên này có khả năng phi thường, có thể làm người chết sống lại sao?
Mọi người xung quanh nhao nhao bàn tán, không ngừng tranh luận.
Hai đứa con của ông cụ thấy thế vội quỳ xuống trước mặt Sở Phàm, cầu cứu: “Bác sĩ, tôi cầu xin cậu hãy cứu bố tôi, cầu xin cậu”.
Trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, người thân của ông cụ nghe thấy bố mình còn hy vọng sống sót, sao có thể không kích động cho được.
“Mọi người đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi sẽ giúp, lấy giúp tôi một bộ kim bạc”, Sở Phàm đỡ hai người đứng dậy, sau đó nói với Vân Mộc Thanh bên cạnh.
Mặc dù Vân Mộc Thanh nghi ngờ nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng Sở Phàm.
Cô cúi đầu, rồi nhanh chóng mua một bộ kim bạc và các loại vật dụng khử trùng từ hiệu thuốc ở siêu thị.
Sở Phàm không nhiều lời nữa, gỡ kim bạc ra, bắt đầu khử trùng theo ghi chép trong cuốn Huyền Y Bảo Điển rồi dùng kim.
Đường Miên Miên khoanh tay, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ khinh thường và kiêu ngạo: “Chỉ dựa vào mấy cây kim bạc này mà có thể cứu được người đã chết sao? Ha ha, ngay cả các bác sĩ giỏi nhất ở Hạnh Lâm cũng không dám chắc chắn như vậy. Tôi học y mười năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy cách chữa bệnh cứu người như anh đấy”.
Cô càng tin chắc tên Sở Phàm này chính là kẻ lừa đảo.
“Cô chưa thấy thì chứng tỏ cô rất thiển cận, ếch ngồi đáy giếng”, Sở Phàm lạnh lùng nói: “Có thể cứu người được hay không thì dựa vào hành động, không phải cứ nói là được. Cô học y mười năm mà chỉ học được lanh mồm lanh miệng thôi à?”
“Anh...”, nghe anh nói vậy, Đường Miên Miên tức đỏ mặt, đồi núi trước mặt cứ phập phồng cao thấp.
“Nếu anh có thể cứu sống ông cụ này thì Đường Miên Miên tôi sẵn sàng gọi anh là thầy. Tôi sẽ giặt quần áo, nấu cơm, làm tay sai của anh, mặc cho anh sai khiến”, Đường Miên Miên kiêu ngạo hất mặt lên, hùng hổ nói.
“Nếu anh không cứu được thì tôi sẽ tiễn anh vào đồn cảnh sát để anh tự làm tự chịu”.
“Được, cứ quyết định vậy đi”, Sở Phàm đồng ý ngay tức khắc, nhìn lướt qua thân hình chuẩn, đôi chân thon dài thẳng tắp của Đường Miên Miên, xem ra có một đệ tử nữ như vậy cũng tốt.
Dù có làm bình hoa cũng có thể rửa mắt.
Phó Thiên Ân nhíu chặt mày, bất lực thở dài, cháu gái của ông ấy hơi bốc đồng rồi.
Thanh niên này không phải là người đơn giản.
Chẳng mấy chốc, Sở Phàm đã khử trùng xong, tay vân vê kim bạc. Mặc dù anh nắm chắc 80% kiến thức trong Huyền Y Bảo Điển, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên thực hành, lòng bàn tay cầm không vững khiến kim bạc rơi xuống đất.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
“Có được không vậy? Không cầm nổi kim bạc thì còn gọi là thần y cứu người gì nữa chứ?”
“Đi xuống đi, đúng là mất mặt”.
“Bác sĩ Đường nói không sai, cậu ta là kẻ lừa đảo, đúng là có ác ý”.
Đường Miên Miên cười khẩy, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười đắc thắng. Cô muốn xem tên này làm trò hề gì.
Thế nhưng sau đó nụ cười đó bỗng chốc cứng ngắc, há hốc mồm kinh ngạc.
Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tin được, vô cùng chấn động, sau đó chuyển thành ngưỡng mộ và kích động!
Ngón tay Sở Phàm lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy một tia sáng lạnh như băng và có năm cây kim bạc được châm vào đầu bệnh nhân.
Vững chắc, chuẩn xác!
Phải nắm chắc vị trí của huyệt đạo mới có thể dùng cách châm cứu này. Phong thái thành thục mà tự tin này đã đạt đến trình độ thông thạo. Ngay cả các bác sĩ giỏi ở Hạnh Lâm có danh tiếng cũng không làm được.
“Thanh, thanh niên này giỏi thật”, Phó Thiên Ân cũng sáng mắt lên, ông ấy kích động nói: “Cách dùng kim bạc của cậu ấy là phương pháp Cửu Cung Hoàn Dương?”
Sau đó, ông ấy lại lắc đầu: “Không, không thể nào, cách châm cứu này đã thất truyền hai trăm năm rồi. Lẽ nào cậu ấy là đệ tử của vị thần y nào đó?”
Phó Thiên Ân nhíu chặt mày, do dự không thôi.
Ánh mắt Đường Miên Miên cũng lóe sáng, gương mặt cô ửng đỏ, rõ ràng đang rất rối rắm.
Là bác sĩ dĩ nhiên cô hy vọng Sở Phàm có thể cứu sống ông cụ này, cứu được một mạng sống.
Nhưng một người phụ nữ có tôn nghiêm, cô lại không muốn làm đệ tử của Sở Phàm, đúng là quá mất mặt.
Không lâu sau, Sở Phàm đã dùng hết chín cây kim bạc. Sắc mặt trắng bệch của ông cụ bỗng trở nên hồng hào, bắt đầu có hơi thở.
Sau đó, Sở Phàm vỗ mạnh vào huyệt ở bụng ông cụ, nghiêm giọng nói: “Dậy!”
Ông cụ mở to mắt, sau đó phun ra một hạt táo to bằng quả trứng bồ câu. Thứ này mắc trong cổ ông cụ mới khiến ông cụ lâm vào cảnh hôn mê chết giả.
“Phù, nghẹt thở chết mất, sảng khoái ghê”.
“Bố, cuối cùng bố cũng tỉnh rồi!”, con của ông cụ ôm lấy ông cụ và bật khóc.
Mọi người cũng đồng loạt vỗ tay khen ngợi:
“Thật sự có thể ‘cải tử hoàn sinh’ à? Đúng là thần y”.
“Tuổi trẻ tài cao, được đấy”.
“Cậu này giỏi thật, Trung y không hổ là bảo vật mà tổ tiên chúng ta truyền lại”.
Phó Thiên Ân bật cười khen ngợi. Đôi mắt xinh đẹp của Đường Miên Miên lóe sáng, cảm xúc rất phức tạp. Vân Mộc Thanh nắm tay Sở Phàm, vô cùng tự hào và kích động.
Một hồi lâu sau, ông cụ và hai đứa con của ông ta nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn nhưng Sở Phàm lại xua tay, không nói gì, chỉ rời đi với Phó Thiên Ân, để lại bóng lưng và tài năng ấn giấu cho mọi người.
“Cậu bạn, tôi có vài vấn đề muốn hỏi, làm phiền cậu một chút”.
Phó Thiên Ân vừa kích động vừa phấn khích kéo Sở Phàm lại, mấy người họ vào một quán cafe tầng dưới của siêu thị, nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Trong thời gian đó, một vài lý luận và kinh nghiệm y học của Sở Phàm khiến Phó Thiên Ân bỗng nhiên tỉnh ngộ, dường như mở ra cánh cổng ở thế giới mới, ông ấy cực kỳ ngưỡng mộ Sở Phàm.
Sở Phàm khẽ cười, Huyền Y Bảo Điển là tâm huyết cả đời của đại sư Tịnh Thế, cả đời ông ấy đâu chỉ cứu được hàng triệu bệnh nhân. Chỉ riêng giá trị y học cũng đủ để so sánh với “Bản thảo cương mục”, “Thương Hàn luận” nổi tiếng. Chỉ tiếc là tâm huyết cả đời của đại sư lại bị phủ bụi, hai trăm năm không ai biết đến.
“Cậu bạn, đúng là nghe cậu nói một câu còn hơn mười năm đọc sách, hôm nay tôi ngộ ra rồi”, Phó Thiên Ân nghiêm túc ghi chép lại, lúc này vị thần y nổi tiếng trên thế giới lại như học sinh tiểu học.
“Sau này nếu có cần gì giúp, cậu cứ việc nói”.
Sở Phàm suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi thật sự có một việc cần ông giúp”.
Đường Miên Miên vừa uống trà sữa vừa trợn mắt tức giận nói: “Anh thật là vừa cho bậc thang là cứ đi xuống, anh là con lừa sao?”
Mặc dù Sở Phàm đã chứng minh anh không phải là kẻ lừa đảo bằng khả năng của mình nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải làm đệ tử của tên này, Đường Miên Miên cảm thấy rất khó chịu.
Hy vọng trí nhớ tên này không tốt, quên chuyện lúc nãy đi.
“Miên Miên, không được gây chuyện”, Phó Thiên Ân mắng, sau đó hào phóng nói: “Cậu bạn, có việc cứ nói”.
“Bố nuôi của tôi từng bị thương ở chân phải, đinh nẹp làm ảnh hưởng đến dây thần kinh. Trung y không tiện chữa trị bệnh tình này, tôi muốn mời ông Phó làm bác sĩ phẫu thuật chính cho bố nuôi của tôi”, Sở Phàm nói xong lập tức đưa bệnh án của Chu Long cho Phó Thiên Ân.
Mặc dù anh đã mời bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất ở bệnh viện Nhân dân nhưng anh vẫn hy vọng Phó Thiên Ân có thể làm bác sĩ phẫu thuật chính.
Phó Thiên Ân nghiêm túc xem hết bệnh án, vui vẻ đồng ý: “Quả thật hơi phức tạp nhưng không có gì to tát. Được, tôi sẽ làm bác sĩ giải phẫu chính”.
“Nếu đã như vậy, tôi cảm ơn ông Phó nhiều”, Sở Phàm đứng dậy bắt tay tạm biệt với Phó Thiên Ân.
Đường Miên Miên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng nở nụ cười, mừng thầm: Ổn rồi, tránh được một kiếp.
Thế nhưng, một giây sau...
“Cô Đường, có phải cô đã quên chuyện gì đó rồi không?”, Sở Phàm bình tĩnh nói: “Theo quy ước đánh cược, cô phải gọi tôi là thầy, lẽ nào cô quên rồi sao?”
“Tôi, tôi…”, mặt Đường Miên Miên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, không tính”.
“Miên Miên,không được vô lễ, có thể gọi cậu bạn này là thầy thì là vinh hạnh của cháu”, ngược lại Phó Thiên Ân vô cùng mừng rỡ, dường như đã nhận được món hời lớn từ Sở Phàm.
Ông ấy lập tức nói: “Mau lên, rót trà, gọi thầy mau”.
Đường Miên Miên không lay chuyển được ông ngoại nên chỉ đành bưng một tách trà, cúi người đưa cho Sở Phàm, bực bội nói: “Sư phụ, mời uống trà”.
Sở Phàm nhàn nhã cầm tách trà uống một ngụm, cười nói: “Đệ tử ngoan”.
“Đây là chìa khóa nhà của tôi, sau này nhớ phải đến giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa đúng giờ cho tôi, làm tốt chức trách tay sai đắc lực của cô”.
Đường Miên Miên cúi đầu, khuôn mặt nóng bừng tức giận giậm chân, gần như phát điên.
Tên khốn này không biết xấu hổ, thật đáng ghét!