Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106: Có một không hai

“Ông ngoại, người trong chiếc xe này chính là Sở Phàm đó ạ”.


Tôn Minh Hưng nhìn chằm chằm chiếc siêu xe Lincoln chậm rãi chạy vào kia, nghiến răng nghiến lợi nói.


Mấy tháng trước, trên bữa tiệc đính hôn của anh ta, Sở Phàm đã dùng chiếc xe này vả mặt mình, sao anh ta có thể không nhớ được.


“Hừ, có chút năng lực đã khoe khoang khắp nơi, không biết trời cao đất rộng”, bác cả của Tôn Minh Hưng, lãnh đạo thành phố Tôn Kiến Nam cũng hừ mũi một tiếng, kiêu căng nói.


Mấy thân thích của nhà họ Tôn cũng đeo vẻ mặt khinh thường, còn tưởng rằng là nhân vật lớn gì, chỉ như thế thôi sao?


Người nào ở đây không có giá trị con người mấy trăm triệu, ai mà không mua nổi một chiếc siêu xe hai mươi triệu chứ.


Còn Đường Thanh Sang thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lười mở mắt ra.



Lúc cụ ta làm giám đốc tỉnh Giang Bắc, lần nào ký tên phê chuẩn không bắt đầu từ một tỷ, lãnh đạo mấy đại gia nhà giàu kia ai mà chẳng có của cải mấy tỷ bạc, chỉ hai mươi triệu thôi á?


Ha hả…


Đúng lúc này, cửa xe mở ra, La Cường mặc quân trang nghiêm túc, oai hùng bất phàm bước xuống từ trên ghế lái, cung kính mở cửa ghế sau ra.


“Xì, tôi còn tưởng là người có lai lịch gì, thì ra chỉ là một tên lính, tôi…”


Đường Ngân khoanh tay cười khinh bỉ, vừa định tiếp tục châm chọc đã bị quân hàm bắt mắt trên vai La Cường làm khiếp sợ.


“Đây… Đây là trung tá ư?!”


Đường Ngân không khỏi cảm thấy hoảng hốt, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành: “Một trung tá làm tài xế cho Sở Phàm, vậy chẳng phải cậu ta sẽ là thượng tá, thậm chí là đại tá sao”.


Sắc mặt Tôn Kiến Nam cũng trở nên hơi khó coi, phải biết rằng thống lĩnh của chiến khu Giang Lăng cũng chỉ có quân hàm đại tá thôi.


“Ồ? Không tệ”.


Đường Thanh Sang đang nhắm mắt nghỉ ngơi cuối cùng cũng mở mắt ra tỏ vẻ hứng thú, nhưng vẫn mang thái độ trưởng bối kiêu ngạo, hờ hững nói: “Tuổi còn trẻ đã là sĩ quan cấp tá cũng rất hiếm có”.


Chỉ là một sĩ quan cấp tá, ở bên ngoài thì thấy oai phong hiển hách, nhưng ở trước mặt cụ ta còn không bằng một cái rắm nữa.


Dịp lễ tết, những thị trưởng, thống lĩnh quân khu có thực quyền kia không biết xếp hàng dài bao nhiêu để dập đầu chào hỏi cụ ta kìa, có ai thua kém Sở Phàm chứ?


“Tiếc là mắt cao hơn đầu, tự cho là sang, khó thành châu báu”, Đường Thanh Sang lắc đầu thở dài, nhấp nhẹ một ngụm trà, giống như chỉ cần phất tay là có thể quyết định vận mệnh của Sở Phàm vậy.


“Gọi điện thoại cho một người bạn già trong quân đội, để cậu ta cho ngựa ăn mấy năm rèn luyện đi”.


Lúc này Tôn Minh Hưng mới tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ, anh ta vừa vui vẻ vừa kích động.


Đúng vậy, có ông ngoại mình, có ngọn núi lớn này ở đây, cần sợ gì một sĩ quan cấp tá? Sở Phàm kia là cái thá gì chứ!


Tôn Minh Hưng ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ tự tin…


“Cộp!”


Mà đúng lúc này, tiếng giày quân đội vững chãi vang lên, âm thanh vô cùng trong trẻo.


Mấy trăm ánh mắt ở hiện trường đều nhìn về phía ghế sau của chiếc Lincoln kia, nín thở tập trung, vẻ mặt vô thức trở nên căng thẳng…


Chính chủ sắp ra ngoài rồi.


Đường Ngân khoanh tay cười lạnh một tiếng: “Giả vờ giả vịt, nghĩ mình là cái gì vậy”.


“Ha hả, chỉ một sĩ quan cấp tá mà làm như mình ghê gớm lắm vậy”.


Ghế sau siêu xe, La Cường cung kính đứng trước cửa chờ đợi, một đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ mang giày quân đội bước ra.


Sau đó, một bóng người cường tráng như núi lập tức xuất hiện, Sở Phàm đầu đội quốc huy, lưng đeo trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, vô cùng sắc bén, áo choàng dài thêu hoa văn kỳ lân tung bay trong gió.


Anh vừa mới xuất hiện, đất trời tựa như cũng nhạt màu đi mấy phần.


“Con mẹ nó…”


“Áo choàng dài, kiếm Thanh Phong, đây là đồ của tướng quân! Tên này là một tướng quân!”


Hiện trường lập tức ầm một tiếng bùng nổ.


Đường Ngân và mấy người phụ nữ của nhà họ Tôn trợn tròn mắt, tay chân vô cùng lạnh lẽo, không thể phát ra chút âm thanh nào nữa, tựa như con gà bị bóp cổ vậy.



“Soạt soạt…”


Tôn Kiến Nam và mấy khách khứa của nhà họ Tôn đều đứng dậy, vô cùng cung kính và chấn động.


Xung quanh yên lặng như tờ.


Sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp tướng.


Chỉ cách một chữ, chênh lệch nghìn dặm!


Dù chỉ là một thiếu tướng cũng gần như cùng cấp bậc với quan cấp hai, giám đốc tỉnh Giang Bắc là Đường Thanh Sang rồi.


Xoảng!


Tách trà trong tay Đường Thanh Sang rơi xuống đất vỡ nát, cụ ta trợn mắt há mồm nhìn Sở Phàm quân phục thẳng thớm, khí thế hiên ngang đi tới, cảm giác chấn động và khó tin đánh sâu vào trái tim cụ ta, khiến cụ ta liên tục hít sâu.


“Tướng… Tướng quân, sao có thể chứ…”


Ngón tay đầy nếp nhăn của cụ ta run rẩy đếm ngôi sao trên vai Sở Phàm: “Một, hai, ba, bốn…”


“Bốn sao, đại tướng, ôi, ôi mẹ ơi…”


Đường Thanh Sang trước giờ nổi tiếng đức cao vọng trọng, nho nhã chững chạc hiếm khi chửi thề thành tiếng.


Sau đó cụ ta tê liệt ngã trên ghế, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tim đập thình thịch, suýt nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.


Bịch bịch bịch!


Mấy người nhà họ Tôn lảo đảo lùi mấy bước, hai chân như nhũn ra.


Còn Tôn Minh Hưng đã sớm tê liệt ngã xuống đất, sợ tới mức run rẩy…


Đại tướng bốn sao!


Đây là khái niệm gì, chỉ cách Vương gia Sở thống lĩnh binh mã trong thiên hạ một bước thôi.


Dưới một người, trên vạn người!


Quan lớn một phương, quan to hàng đầu.


Dù nhìn cả Đông Hoa, sức ảnh hưởng của anh đã đủ xếp top năm rồi!


Quan trọng nhất là Sở Phàm này mới chỉ hai mươi mấy tuổi, đại tướng bốn sao hai mươi mấy tuổi.


Đây là vinh quang to lớn đến mức nào chứ!


Sở Phàm đưa mắt quét nhìn trong đám người, anh sải bước vững vàng đi đến gần cả nhà Chu Long đang ngồi trong góc.


“Bố mẹ, con về rồi”.


Khách khứa xung quanh, dù là người có tiền hay có quyền đều đứng dậy nhường đường, nhìn không chớp mắt, dạt ra thành một con đường lớn.







Anh mặc quân trang trên người, vô cùng khí phách, mang theo hào quang bước tới, oai phong nói không nên lời, vinh quang và uy nghiêm vô tận…


Lưu Minh Hà đã vui đến mức bật khóc, không thể khống chế được cảm xúc hô lên: “Ông già, ông có nhìn thấy không, các người có nhìn thấy không, con trai của tôi, đây là con trai của tôi đó!”


Chu Long không nói gì, chỉ vui vẻ cười to ba tiếng, đôi mắt hổ ươn ướt, kích động, sục sôi mà tự hào!


Ai nói nhà họ Chu của bọn họ không có nhân tài? Ai dám cười nhà họ Chu bọn họ không có ai làm cho nở mày nở mặt nữa?!


Người trước mặt đây là con trai bọn họ một tay nuôi lớn, là đại tướng quân có một không hai, là niềm kiêu hãnh của bọn họ!


Sở Phàm đi tới trước mặt Chu Dĩnh đang ngạc nhiên và kích động, anh cưng chiều xoa đầu cô gái, cười nói: “Nhóc con, anh trai đã về rồi đây”.


“Xuất hiện thế này, em có hài lòng không?”


Chu Dĩnh kích động đứng lên, vui vẻ đến bật khóc, trực tiếp nhào vào lòng Sở Phàm khóc to.


“Anh!”


Đây là người anh yêu thương cô ta, bảo vệ cô ta từ nhỏ.


Anh trai của cô ta, là đại tướng quân có một không hai!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK