Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 283: Thể diện lớn quá nhỉ

Trên bàn rượu, tất cả quan khách đều dùng ánh mắt thú vị liếc nhìn Sở Phàm, có khinh bỉ, coi thường và cười trên nỗi đau của người khác.


Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, từ góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là bản chất của con người.


Chỉ có Chu Đạt khẽ ho lên hai tiếng, trừng mắt nhìn vợ mình đầy bất mãn.


Sở Phàm chỉ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, không buồn không vui.


Lúc này, Chu Tuyết mới phát hiện ra Sở Phàm nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, cô ta nhướn mày, suy nghĩ hai giây: “Anh là? Sở Phàm nhà bác ba đúng không?”


“Mười mấy năm không gặp, vậy mà đã cao lên không ít nhỉ”.


Chu Tuyết đánh giá một lượt cách ăn mặc vô cùng bình thường của Sở Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, xem ra, lại là một con ‘quỷ hút máu’ đến nhờ vả bọn họ.


Sở Phàm chỉ gật đầu xem như chào hỏi, thái độ hờ hững như vậy càng khiến Chu Tuyết không vui, đây là kiểu thái độ đến nhờ vả người khác sao?


Hơn nữa, ngày hôm nay người mà nhà bọn họ mời đến đều là những ông chủ lớn công thành danh toại, anh ta còn mặt dày ngồi đấy là thế nào chứ? Loại người gì vậy?


Hứa Phú Minh chơi trội hơn người kia cũng nhướng mày, cười ha ha nói: “Chú à, anh bạn này là ai vậy?”



“Ồ, Phú Minh, để chú giới thiệu, đây là cháu trai của chú, Sở Phàm, là con nuôi của nhà họ Chu”.


Chu Đạt cười vui vẻ, buột miệng nói: “Hồi còn ở Giang Lăng, thằng nhóc này với Tuyết Tuyết nhà chúng ta cũng coi như thanh mai trúc mã, chú còn từng nghĩ đến chuyện cho hai đứa nó đính hôn rồi đấy, ha ha”.


Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt, khóe miệng Hứa Phú Minh co rút, cảm giác như vừa có một cái sừng vô hình mọc lên trên đầu mình.


Vu Tình phẫn nộ véo Chu Đạt một cái: “Không biết ăn nói thì ông đừng nói gì cả, cái gì mà đính hôn, con gái chúng ta và Sở Phàm hoàn toàn trong sạch, chưa có chuyện gì cả, Phú Minh à, cháu đừng nghĩ nhiều nhé”.


“Đúng vậy, bố, bố nói linh tinh cái gì thế!”, Chu Tuyết tức tới mức giậm chân, cô ta chán ghét liếc nhìn Sở Phàm rồi cao ngạo quay đầu đi.


Chỉ là một đứa con hoang vô tích sự, thân phận không rõ ràng mà cũng đòi cưới cô ta sao?


Cô ta thậm chí còn hoài nghi không biết Sở Phàm có phải còn có ý đồ gì với mình hay không mà lại cố tình chạy đến đây, làm cho cô ta tức chết.


“Phú Minh, em với Sở Phàm không có gì cả, bọn em đã mười năm không gặp mặt rồi, còn không bằng bạn bè bình thường nữa”, Chu Tuyết tỏ vẻ đáng thương nói, vội vã muốn xóa sạch quan hệ với Sở Phàm.


Sở Phàm cũng khẽ cười với vẻ ẩn ý sâu xa, bạn bè bình thường?


Hồi nhỏ, mối quan hệ giữa anh, Chu Dĩnh và Chu Tuyết vô cùng tốt đẹp.


Năm tháng quả thực như con dao giết lợn, khiến cho những người trước đây còn thân thuộc với nhau trở nên hoàn toàn khác.


Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát, vốn dĩ anh còn niệm tình xưa, muốn ôn lại chuyện cũ với nhà chú tư, nhưng xem ra bây giờ cũng không cần thiết nữa.


“Không sao, đều là chuyện lúc nhỏ, sao anh lại để bụng chứ”, Hứa Phú Minh dịu dàng nói, hắn ta liếc nhìn về phía Sở Phàm, mang theo vẻ u ám và lửa giận.


Cái loại nhà quê này vậy mà lại dám dòm ngó người phụ nữ của hắn ta, khiến cho hắn mất mặt? Cục tức này sao mà nhịn được đây.


“Mặc dù là như vậy nhưng anh cũng xem như một nửa người nhà họ Chu, chào anh, làm quen nhé, tôi là Hứa Phú Minh”.


Hắn cao ngạo xa cách giơ tay ra và nở nụ cười giả tạo: “Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Phi Hồng, chủ yếu kinh doanh các loại hình sản nghiệp cố định như bất động sản, khách sạn…, giá trị thị trường cũng lên tới mười mấy tỷ, mong được chỉ bảo thêm.


Sắc mặt Chu Đạt lập tức biến đổi, khách khứa xung quanh cũng tỏ vẻ thích thú xem trò cười.


Hứa Phú Minh nói vậy đâu phải là tự giới thiệu nữa, rõ ràng là nâng giá trị bản thân lên cao vút, thừa cơ đá cho Sở Phàm một cái, khiến anh mất mặt.


“Tiểu Phàm, cậu còn ngây ra đấy làm gì, được bắt tay với Phú Minh là vinh hạnh của cậu đấy, cậu còn không mau đứng dậy kính một ly?”, Vu Tình không vui cau mày, vênh váo tự đắc chỉ vào Sở Phàm:


“Người có thân phận như Phú Minh, ở Giang Lăng mấy người cũng là nhân vật tầm cỡ hàng đầu, tám đời nhà cậu cũng chưa chắc được gặp đâu”.


Nụ cười trên mặt Hứa Phú Minh càng thêm xán lạn, Chu Tuyết cũng ngẩng cao gương mặt xinh đẹp lên chờ Sở Phàm khom lưng cúi đầu.


Sở Phàm chỉ bình tĩnh quét mắt nhìn bọn họ một cái, chậm rãi mở lời: “Chào anh, tôi là Sở Phàm - chủ tịch tập đoàn Phàm Vân, giá trị thị trường năm mươi tỷ”.


Anh phớt lờ bàn tay đang đưa ra của đối phương: “Ở Giang Lăng bọn tôi, người có giá trị thân phận như anh không có tư cách để bắt tay với tôi”.


Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, bầu không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh.


Phải mất đến hai phút.


“Ha ha, chủ tịch tập đoàn Phàm Vân? Bây giờ ai mà không biết chủ tịch tập đoàn Phàm Vân chính là Chủ tịch Vân – Vân Mộc Thanh chứ”, Hứa Phú Minh đột nhiên bật cười thích thú, vẻ mặt mỉa mai coi thường.


“Nói cách khác, anh chính là anh Sở quyền thế ngút trời, Long thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi của Giang Bắc sao? Ha ha…”


Khách khứa xung quanh đều cười cợt xem thường, cứ như nhìn thấy một kẻ ngốc.


Anh Sở là nhân vật kiệt xuất và tôn quý đến mức nào chứ!


Cái tên quê mùa này mà cũng xứng để so sánh với anh ấy sao?


Chu Đạt ngượng ngùng ho một tiếng, tìm lại chút thể diện cho Sở Phàm, cười lớn nói: “Cái thằng nhóc thối tha này, chắc chắn là gặp được chú tư vui quá nên uống nhiều rồi có phải không? Không biết uống thì đừng uống, để chú uống đỡ cho, cháu về nghỉ ngơi…”


“Chú tư, cháu không uống nhiều, cháu chính là anh Sở”.


Ánh mắt Sở Phàm bình tĩnh, lời nói ra làm người khác phải kinh sợ:


“Hơn nữa, chuyện hợp đồng giữa chú và tập đoàn Hải Đăng, cháu cũng đã giúp chú giải quyết rồi, hôm nay cháu gặp Lý Hải Đăng, anh ta đã chính miệng đồng ý với cháu là sẽ giúp chúng ta giải quyết”.


Khóe miệng Chu Đạt co giật, vẻ mặt vô cùng khó xử, ông ấy không biết làm sao để xử lý mọi chuyện cho vẹn toàn.


“Ha ha ha…”, Hứa Phú Minh càng ôm bụng cười lớn, vẻ mặt châm chọc: “Anh là anh Sở? Hôm nay còn gặp cả Lý Hải Đăng?”


“Vậy anh có biết, mấy ngày nay Lý Hải Đăng đi công tác bên ngoài, hai tiếng trước vừa mới trở về, tôi nhờ vả vô số mối quan hệ cũng chỉ liên hệ được với thư ký Liễu Hân của ông ấy…”


“Anh đang nói, một ông chủ lớn có giá trị bản thân lên tới mấy chục tỷ như Lý Hải Đăng, việc đầu tiên làm khi trở về Yên Kinh, không phải tổng kết công việc, không phải triệu tập cổ đông thảo luận vấn đề phát triển công ty, không phải đi thăm hỏi bố mẹ hay lãnh đạo, mà lại dùng thời gian hai tiếng đồng hồ này vội vã đi gặp một tên lính nhà quê như anh sao?”


Sở Phàm gật đầu: “Không sai”.


Ha ha ha…


Tiếng cười ồ liền vang lên từ bốn phía, vô cùng chói tai.



Vu Tình một vẻ mỉa mai, Chu Tuyết cao ngạo cười nhạt, như thể nhìn thấy một tên hề đang nhảy nhót.


Gương mặt ngăm đen của Chu Đạt cũng trở nên vô cùng u ám, ông ấy gằn giọng: “Đủ rồi, Tiểu Phàm, cháu khiến chú quá thất vọng rồi đấy!”


“Trước đây mặc dù cháu nghèo, nhưng vẫn luôn chính trực, lương thiện, có trách nhiệm có khí phách, là một người đàn ông ngay thẳng, vững vàng. Nhưng nhìn cháu bây giờ đi, cháu đã thành bộ dạng gì rồi? Lời lẽ dối trá, lừa gạt không biết chừng mực, chết cũng cần sĩ diện”.


Ông ấy vừa chua xót vừa căm hận nói: “Cháu nhìn lại những lời cháu nói đi, vừa là tập đoàn Phàm Vân vừa là anh Sở, còn cùng gặp mặt với Lý Hải Đăng? Cháu cảm thấy nói ra những lời dối trá này rất có thể diện sao? Sai, những thứ này chỉ khiến cháu trở thành trò cười mà thôi”.


“Tiểu Phàm, cháu làm việc thì phải đến nơi đến chốn, chăm chỉ làm việc có được không? Mặc dù bây giờ cháu nghèo, nhưng chú tư sẽ giúp cháu mà, chỉ cần cháu nghiêm túc làm việc, rồi sẽ có ngày cháu có thành tựu sự nghiệp của riêng mình thôi!”


Chu Đạt thành khẩn nói, một người đàn ông to lớn như thế mà lúc này lại rơi xuống vài giọt nước mắt, vô cùng đau lòng và thất vọng.


Sở Phàm chỉ ung dung đứng dậy, nói: “Chú tư, có những chuyện nhất thời chú không có cách nào tiếp nhận được, cháu không trách chú, cháu biết chú là vì muốn tốt cho cháu”.


“Cháu là người thế nào, rồi sẽ có ngày chú hiểu được”.


“Cứ vậy đi, cháu đi trước đây, có thời gian cháu sẽ lại tìm chú uống rượu”.


Vừa dứt lời, Sở Phàm không hề tranh cãi hay giải thích thêm gì cho bản thân, quay người rời đi, dáng người vẫn thẳng tắp và ung dung như cũ.


“Cháu, cháu tỏ thái độ gì thế?”, Chu Đạt nhìn theo bóng dáng ngu ngốc cố chấp của Sở Phàm, vô cùng tức giận.


Hứa Phú Minh vội vàng chạy đến an ủi, hả hê nói: “Chú à, chú cũng không cần đau lòng, có những người cứ thích như thế, làm người mà không biết tốt xấu, haiz...”


“Đúng vậy, còn một mực khẳng định cái gì mà giúp chúng ta giải quyết chuyện hợp đồng với tập đoàn Hải Đăng. Do cậu ta giải quyết ư? Đó là công lao của Phú Minh nhà chúng ta đấy chứ”, Vu Tình không vui cười khẩy: “Cậu ta mà thật sự có bản lĩnh đấy ư, có thể gặp được Lý Hải Đăng, có gan bảo người của tập đoàn Hải Đăng đích thân qua đây kính rượu xin lỗi chúng ta sao? Đúng là nực cười”.


Cốc cốc cốc…


Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, đeo kính gọng vàng gõ cửa bước vào, ông ta nho nhã lễ độ nói: “Chào ông, tôi là Cao Bác – phó tổng giám đốc tập đoàn Hải Đăng, nhận sự ủy thác của ông Lý Hải Đăng - chủ tịch tập đoàn chúng tôi, tôi đặc biệt tới đây để chuyển giao thủ tục hợp tác với ông Chu Đạt”.


“Đây là hợp đồng mới, tập đoàn Hải Đăng chúng tôi quyết định đưa ra tám mươi triệu tiền lợi nhuận, ông Chu Đạt, mời ông ký tên”.


Tám, tám mươi triệu?


Ngay lập tức, Chu Đạt kinh ngạc trợn tròn mắt, tất cả khách khứa trong phòng đều đồng loạt cảm thấy ớn lạnh.


Chuyện này là sao chứ, cũng khoa trương quá rồi đấy!


“Ông, ông chắc chắn là tám mươi triệu ư, ông không lừa chúng tôi đấy chứ?”, Chu Đạt không dám tin, Vu Tình thì giở hợp đồng ra xem đi xem lại vài lần, khuôn mặt ngập tràn vẻ kích động và kinh ngạc.


“Ông Chu thật biết nói đùa, quan hệ giữa ông và chủ tịch Lý vững chắc như thế, chúng tôi sao dám lừa ông, tám mươi triệu này mới chỉ là lợi nhuận bước đầu, dự tính tới khi kết thúc công trình lần này, thu nhập của ông sẽ có khoảng một tỷ rưỡi!”, Cao Bác thẳng thắn nói.


Một… một tỷ rưỡi?


Chu Đạt ngây ngẩn cả người, Vu Tình thì kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi ngồi phịch luôn xuống đất.


Ngay cả Hứa Phú Minh cũng sửng sốt, hắn chỉ gọi cho thư ký của Lý Hải Đăng một cuộc điện thoại để van nài thôi mà.


Chẳng lẽ chút thể diện của cậu chủ nhà họ Hứa lại đáng tiền như thế sao?


“Ông Chu, trước đây thái độ của mấy anh em chúng tôi hơi ngạo mạn, đã đắc tội nhiều với ông, xin ông rộng lòng bỏ qua, tôi tự phạt ba ly, coi như lời xin lỗi”.


Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vị phó tổng giám đốc tập đoàn Hải Đăng vốn cao ngạo không ai bì nổi này lại liên tiếp uống cạn ba ly, thái độ hạ thấp đến cùng cực.


Mấy người Chu Đạt đương nhiên không dám sơ suất, vừa vui mừng vừa lo sợ đáp lễ, khách sáo tiễn ông ta đi, sau đó vẫn đứng tại chỗ chìm đắm trong nỗi mơ hồ.


“Chao ôi, tám mươi triệu, một tỷ rưỡi, Phú Minh, cháu thật sự là là ân nhân của nhà chúng ta!”, Vu Tình vô cùng kích động, nắm lấy tay Phú Minh, vui sướng đến nỗi nói năng lộn xộn.


“Cậu chủ Hứa đúng là thiên tài trẻ tuổi, là rồng là phượng trong đám người thường”.


“Đúng vậy, ngay cả Lý Hải Đăng cũng xem trọng cậu như vậy, cho cậu thể diện lớn như thế, tiền đồ của cậu chủ Hứa chắc chắn rộng mở thênh thang”.


“Cậu chủ Hứa, sau này cậu phải dìu dắt chúng tôi nhiều vào đấy nhé”.


Mấy người vị khách trên bàn rượu đều cho rằng nhờ công lao của Hứa Phú Minh mới khiến cho tập đoàn Hải Đăng có sự nhượng bộ lớn như thế, thi nhau nịnh nọt hắn tuổi trẻ tài cao.


Cả người Hứa Phú Minh sững sờ, chẳng lẽ bản thân thực sự là Chân Long Thiên Tử gì đó, là người tài được Lý Hải Đăng nhìn trúng, sắp sửa bay vút lên cao rồi sao?


Cả người hắn lâng lâng ngây ngất, vô cùng kích động.


Nhưng bên ngoài, hắn vẫn làm ra vẻ khiêm tốn: “Quá lời, quá lời rồi, dựa vào quan hệ giữa cháu với chủ tịch Lý thì đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ha ha”.


Chu Tuyết kích động hôn Hứa Phú Minh một cái thật mạnh, cả gương mặt là một vẻ tự hào và kiêu ngạo: “Phú Minh, anh giỏi quá, làm người phụ nữ của anh là may mắn lớn nhất đời em!”


Cô ta như con thiên nga trắng cao ngạo ngẩng cao đầu, vô cùng đắc ý.







Đây mới là người đàn ông của cô ta, ưu tú, mạnh mẽ và nổi trội!


Nếu so sánh thì tên Sở Phàm nhà quê chui ra từ khe núi nghèo khổ, chỉ biết chém gió bốc phét gây trò cười kia có là cái thá gì?


Loại người như vậy mà cũng xứng để dòm ngó đến vẻ xinh đẹp của cô ta, xứng để có ảo tưởng này kia về cô ta sao?


Hừ!


Anh ta cũng xứng sao?


Cả căn phòng sôi nổi náo nhiệt, vui vẻ ồn ào, chỉ có người được hưởng lợi lớn nhất chính là Chu Đạt là ngoại lệ.


Ông ấy mơ hồ đứng trước cửa sổ, bây giờ trong lòng hoàn toàn hỗn độn: “Tập đoàn Hải Đăng, tại sao có thể đưa ra khoản lợi nhuận lớn như thế…”


Chu Đạt tự lẩm bẩm, tùy ý liếc nhìn phong cảnh phía dưới tầng, ngay sau đấy, con ngươi trợn tròn vì nhìn thấy cảnh tượng khiến cho ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc!


Cao Bác – phó tổng giám đốc tập đoàn Hải Đăng, lúc này đang đứng trước mặt Sở Phàm, cúi đầu khom lưng, bộ dạng cung kính nịnh nọt báo cáo điều gì đó, giống như một người hầu giúp việc.


Chuyện này rốt cuộc là sao chứ!


Chu Đạt hít vào một hơi khí lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK