“Tên khốn, không ngờ là bà đây sẽ quay lại đúng không!”
Ả mập kiêu ngạo phách lối, thịt trên người run run, chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: “Đây chính là anh Bình, đã từng chiến đấu vài trận khốc liệt trong thành phố này, biết điều thì mau lăn qua đây khấu đầu xin lỗi bà ngay!”
Anh Bình bốn mươi mấy tuổi, mặc một bộ vest đen, trên cổ đeo dây chuyền vàng, ra vẻ hống hách giống hết như nhân vật lớn của xã hội đen:
“Chàng trai trẻ, tốt nhất mày nên làm theo lời cô ấy nói, nếu không mấy anh em của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
Đám côn đồ sau lưng giơ gậy sắt dao phay, vẻ mặt kiêu ngạo hùng hổ…
Lưu Minh Hà và Chu Dĩnh đều hơi sợ hãi, Chu Long thì nhíu mày: “Tiểu Phàm, những người này ở đâu ra thế? Có phiền phức gì sao?”
“Một đám hề nhảy nhót mà thôi, không phải chuyện lớn gì”, Sở Phàm lạnh nhạt đáp, nhìn đám côn đồ kia một cái cũng lười: “Bố, mẹ, không cần để ý tới bọn họ”.
Ả mập chống nạnh, nghênh ngang nói: “Ranh con, ngoan ngoãn nghe theo khấu đầu xin lỗi tao, sau đó đền cho tao một triệu tiền tổn thất tinh thần, thì tao có thể mở lòng từ bi chỉ đánh gãy một chân của mày”.
“Nếu không, bà đây sẽ đánh gãy luôn cái chân thứ ba của mày, cho mày làm thái giám cả đời!”
Anh Bình cũng phách lối ngậm điếu thuốc hò hét: “Đừng trách tụi tao, có trách thì trách số mày không tốt, đắc tội người không thể trêu vào, lăn qua đây xin lỗi ngay!”
Sở Phàm vẫn đứng yên tại chỗ như bọn họ là không khí vậy, chỉ nhìn đồng hồ lẩm bẩm: “Giờ này chắc là sắp đến rồi nhỉ…”
Anh Bình lập tức nhăn mặt.
Tên khốn này đang xem thường gã à, có khác nào đang vả vào mặt gã đâu.
“Mẹ nó, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, dám không nể mặt anh Bình này à?”, anh Bình lập tức nổi giận, gã ném mạnh tàn thuốc, ngông cuồng phất tay: “Chém nó!”
Bảy tám tên côn đồ xông lên, ả mập kích động vui vẻ khoa chân múa tay, cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì sắp báo được thù.
“Brừm brừm…”
Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy đến đây, dừng lại bên cạnh Sở Phàm.
Sau đó, Lý Hải Đăng mặc vest thẳng thớm, không giận tự uy bước xuống từ trên xe, cung kính cúi người chào Sở Phàm:
“Ân nhân, xin lỗi vì đã đến muộn”.
“Lý… Lý Hải Đăng?”
Anh Bình lập tức há hốc mồm, sợ hãi tới mức tái mặt, điếu thuốc trong tay cũng cầm không vững, bị rơi xuống quần áo làm thủng một lỗ…
Là côn đồ, đương nhiên gã hiểu rõ năng lực của một người tài ba như Lý Hải Đăng.
Lý Hải Đăng xoay người, chỉ hờ hững nhìn thoáng qua.
Một ánh mắt đã khiến anh Bình và đám côn đồ sợ tới mức như nhũn cả chân, nổi da gà khắp người.
Hít…
Lý Hải Đăng với giá trị con người chục tỷ, làm ăn với cả hai giới trắng đen lại đi cúi đầu xin lỗi Sở Phàm?
Xong rồi, chọc phải kẻ khó chơi rồi, xong thật rồi!
“Tên khốn, ông nghĩ mình là ai mà dám cản đường anh Bình của chúng tôi làm việc hả?”, ả mập hung dữ vênh váo chỉ vào Lý Hải Đăng: “Lái một chiếc xe nát đã ra vẻ hơn người, có biết anh Bình là ai không?”
“Tiện nhân, câm miệng!”
Chát…
Anh Bình lập tức tát một cái lên mặt ả mập, sợ đến mức suýt hồn bay phách tán, vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Sếp… Sếp Lý, xin lỗi, chúng tôi không biết cậu ấy là khách của ông, chúng tôi đáng chết, chúng tôi là đồ rác rưởi…”
Gã vừa nói vừa tát mười mấy cái lên mặt mình, khiến ả mập sợ đến mức suýt tè ra quần…
Sở Phàm không thèm nhìn lấy một cái, dẫn cả nhà ngồi vào ghế sau.
Lý Hải Đăng thì sa sầm mặt vung tay lên: “Đánh gãy hai chân của bọn chúng, ném vào trong biển, tự sinh tự diệt”.
Với loại người tự tìm đường chết thế này, ông ta không muốn thông cảm một chút nào.
Mấy vệ sĩ ở sau lưng lập tức hiểu ý, lạnh lùng bước qua…
Anh Bình và ả mập lập tức kêu la thê thảm, vô cùng thảm thiết.
Sở Phàm không rảnh nghĩ đến kết cục của ả mập và đám côn đồ anh Bình, dù là hậu quả gì cũng đều do bọn họ tự làm tự chịu.
Nhưng Lý Hải Đăng thì vẫn liên tục xin lỗi, còn chuẩn bị rất nhiều quà cho cả nhà Sở Phàm, khiến mọi người đều thấy ngại.
Theo Lý Hải Đăng, Sở Phàm chính là ân nhân cứu mạng mình, một người vẫn luôn trọng tình trọng nghĩa như ông ta đương nhiên phải báo đáp gấp trăm lần, vả lại Sở Phàm còn là “anh Sở” tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Phàm Vân nữa.
Dù nói theo góc độ nào, Lý Hải Đăng cũng không có lý do không xem trọng.
“Tinh…”
Lúc bầu không khí trong xe đang rất hoà thuận, Sở Phàm nhận được một tin nhắn, là chú tư Chu Đạt gửi đến.
“Tiểu Phàm, hôm qua ở nhà hàng chú tư nói chuyện hơi nặng lời, mười mấy năm không gặp, chú biết cháu hiếu thắng, tự trọng quá nên mới nói dối. Chú tư không nên nổi giận với cháu…”
“Hôm nay chú và Phú Minh đặt mấy bàn tiệc ở nhà hàng Hải Tân để đón tiếp mọi người, dẫn bố mẹ cháu đến đây đi, chúng ta tụ họp một lần”.
“Chú Lý, chúng ta đi đâu vậy ạ?”, Đan Đan ôm công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp, ngọt ngào hỏi.
Lý Hải Đăng cười tươi: “Nhà hàng Hải Tân, đó là sản nghiệp của tập đoàn Hải Đăng, hôm nay chú đặt biệt bao trọn cả nhà hàng để phục vụ cho một mình công chúa nhỏ Đan Đan thôi đó, có được không?”
Cô nhóc hào hứng gật đầu, khiến mọi người không ngừng cười vui vẻ.
Sở Phàm nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, cười hứng thú: “Bữa cơm hôm nay thú vị đây”.
Nửa tiếng sau, mấy người Sở Phàm đến nhà hàng Hải Tân, Lý Hải Đăng đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, liên tục xin lỗi rồi đi xử lý công việc, đảm bảo chỉ chậm trễ hai mươi phút, ông ta chắc chắn sẽ quay lại.
Sở Phàm tỏ vẻ thông cảm, dù sao vẫn chưa đến giờ cơm, anh cũng muốn dẫn Đan Đan và bố mẹ nuôi đi dạo xung quanh.
Nhà hàng Hải Tân nằm trên phố thương mại phồn hoa, khắp nơi đều là đèn neon chớp loé và nhà cao tầng, vô cùng tráng lệ.
Chu Dĩnh đang vui vẻ dẫn Đan Đan đi chụp cảnh đêm, cùng chụp ảnh dưới đài phun nước, đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ dừng lại cách đó không xa, sau đó, Hứa Phú Minh mặc bộ đồ Givenchy gọn gàng sáng sủa bước xuống đầu tiên, nhiệt tình đỡ vợ chồng Chu Đạt:
“Chú Chu cô Chu, nhà hàng Hải Tân này là sản nghiệp chính của tập đoàn Hải Đăng, là nhà hàng số một số hai của Yên Kinh chúng ta, hôm nào cũng đông nghịt, nếu không có quan hệ thì hoàn toàn không đặt được chỗ ngồi”.
Hứa Phú Minh lại khoe khoang: “Đương nhiên với quan hệ của cháu và sếp Lý của tập đoàn Hải Đăng, hoàn toàn không cần đặt trước, cho dù đến lúc nào, bọn họ cũng sẽ giữ phòng bao cho chúng ta”.
“Phú Minh, cảm ơn cháu”, Chu Đạt hơi lo âu nói: “Chỉ là cả nhà anh ba cũng không phải người ngoài, người một nhà cùng nhau ăn cơm, tìm một khách sạn thực tế với náo nhiệt là được rồi, không cần phải xa xỉ lãng phí như thế đâu…”
Điều kiện cả nhà Chu Long cũng không tốt, ông ấy sợ tổn thương đến lòng tự trọng của cả nhà anh ba.
“Sao có thể không cần được? Ông cảm thấy thực tế, người ta còn cảm thấy ông keo kiệt, cảm thấy không có mặt mũi đó!”, Vu Tình mặc áo bành tô thời thượng, đeo kính râm, điệu bộ chẳng khác nào ngôi sao:
“Phải để cả nhà Chu Long mở rộng tầm mắt, cũng để Sở Phàm kia nhìn thấy sự chênh lệch của mình và Phú Minh, đừng động một tý là khoác lác bịa chuyện, sĩ diện khổ thân, khí chất của người giàu có không phải giả vờ là có, mà đều làm ra bằng tiền đấy”.
Chu Tuyết cũng ngẩng đầu ra vẻ đương nhiên.
Hứa Phú Minh vô cùng đắc ý, rất mong chờ được gặp lại Sở Phàm kia để vả mặt anh, khiến mình trở nên nổi bật một lần nữa.
Giả vờ trước mặt hắn ta, còn tự xưng là “anh Sở” của tập đoàn Phàm Vân? Thân thiết với Lý Hải Đăng? Ha hả, một người nghèo rớt mồng tơi như anh cũng xứng sao?
Chu Đạt bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể thôi…
Chỉ chốc lát, cả nhà Sở Phàm đã nhìn thấy Chu Đạt.
“Đó, đó không phải chú tư à?”
“Chú tư!”
“Anh ba!”
Chu Đạt chạy nhanh tới ôm chặt lấy Chu Long, hai anh em gặp mặt vô cùng thân thiết.
“Chú tư, trùng hợp vậy, chú cũng đến đây ăn cơm sao?”, Lưu Minh Hà vui vẻ nói: “Tiểu Phàm dẫn chúng tôi tới đây, nói là muốn mời chúng tôi ăn bữa cơm ở nhà hàng Hải Tân này, không ngờ có thể gặp được mọi người, thật là trùng hợp quá”.
Mấy người Chu Đạt sa sầm mặt, sau đó tức giận đến mức bật cười…
Bữa cơm này là Sở Phàm mời hả?
Sao tên nghèo rớt mồng tơi này lại mặt dày vô sỉ như thế chứ!