Rạng sáng tinh mơ ngày hôm sau, trời thu cao vời vợi, không khí trong lành, ánh mặt trời lấp ló chiếu rọi.
Sở Phàm đưa Đan Đan tới trường mầm non, Tiểu Hổ sớm đã đứng đợi như thường lệ ở quán cà phê do anh bỏ một số tiền lớn ra để xây dựng, cậu bé hớn hở vẫy tay từ xa:
“Bố nuôi, chị Đan Đan, chào buổi sáng!”
Tiểu Hổ niềm nở lấy ra chiếc bánh ngọt nhỏ và trà sữa đã chuẩn bị từ lâu, nhận lấy vở bài tập về nhà của Đan Đan như ôm về báu vật, múa bút thành văn.
Sở Phàm không nói gì, bây giờ anh mới phát hiện ra hôm nay Đường Miên Miên cũng theo tới đây, cô mặc một chiếc áo nỉ phối hai màu xanh trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp đi giày thể thao, mái tóc óng ả buộc đuôi ngựa đơn giản, cả người tràn trề sức sống thanh xuân, khiến người khác si mê.
Không biết cô đưa Tiểu Hổ đi học hay là đặc biệt đến đợi Sở Phàm.
Sở Phàm chào một tiếng, trò chuyện vài câu đơn giản.
“Bố nuôi, cô nhỏ, hai người uống nước đi ạ, đây là nước xoài mới ép, rất ngon đấy ạ”, Tiểu Hổ cực kỳ hiểu chuyện mang hai ly nước đến.
Cậu bé chớp mắt, nhìn Sở Phàm cười nói: “Bố nuôi, hôm qua con đã học được một thành ngữ “thanh mai trúc mã”, bố có thể giải thích cho con một chút hay không, nghĩa là gì vậy ạ?”
Ánh mắt gian xảo của cậu bé không ngừng nhìn sang Đan Đan đang ăn bánh ngọt phía bên cạnh, điên cuồng ám chỉ.
“Không thể”.
Sở Phàm thờ ơ xắn tay áo lên, để lộ ra nắm đấm to lớn: “Nhưng mà bố có thể dạy cho con cái gì gọi là “Trẻ mà chết sớm”, con có muốn thử không?”
Tiểu Hổ ngay lập tức chuồn lẹ, chạy còn nhanh hơn thỏ: “Ôi, sắp muộn học mất rồi, tạm biệt bố nuôi, tạm biệt cô nhỏ”.
Đan Đan ngây thơ chớp mắt, cô bé vẫn còn tận mấy cái bánh ngọt chưa ăn mà đã bị Tiểu Hổ kéo vào trong trường mầm non.
Đường Miên Miên không khỏi che miệng phì cười, liếc nhìn Sở Phàm rồi khẽ cười nói: “Xem anh dọa thằng bé kìa, mấy trò trêu đùa giữa bọn trẻ con mà cũng nghiêm khắc như thế, lúc chúng ta còn nhỏ không phải cũng thường chơi trò gia đình sao?”
“Giáo dục phải bắt đầu từ khi còn bé”.
Sở Phàm nghiêm túc trả lời: “Con gái tôi đáng yêu xinh xắn như thế, đương nhiên phải nghiêm khắc cảnh cáo mấy thằng nhóc kia rồi”.
Đường Miên Miên hoàn toàn không nói nên lời, chẳng vui vẻ gì liếc nhìn Sở Phàm một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cuồng con gái”.
Sở Phàm khuấy ly cà phê trước mặt, gương mặt ngập tràn vẻ dịu dàng nhìn theo dáng vẻ hoạt bát bước vào trường mầm non của Đan Đan, đến khi chuông vào lớp vang lên anh mới hoàn hồn trở lại.
“Đúng rồi, mấy ngày nay nhà họ Phương không đến gây chuyện với cô chứ? Cụ Đường không bị ảnh hưởng gì đúng không?”, Sở Phàm cất tiếng hỏi, anh cho rằng nhất định sau khi thân phận của mình bị bại lộ thì nhà họ Phương đã có hành động gì đó rồi.
“Không có, mấy ngày nay bố tôi vô cùng vui vẻ, nằm mơ cũng cười thành tiếng”, gương mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên lộ ra nụ cười bình yên.
Từ sau khi Sở Phàm dạy dỗ Phương Vũ Lăng, ông cụ nhà họ Phương không hề báo thù, ngược lại còn làm đúng như lời Sở Phàm nói, ngày hôm sau đã đích thân mang quà đến trước cửa xin lỗi.
Tấm bảo vệ Long giới kia cũng theo mệnh lệnh chính thức trao cho Đường Việt Quân.
Đường Việt Quân đã nói thẳng rằng cụ ấy đã sống hơn sáu mươi năm, đó là ngày mà ông cụ vui vẻ và hả dạ nhất, cụ ấy đã uống say mèm một trận, say đến cả mấy ngày mới tỉnh.
Từ giờ trở đi, nhà họ Đường dưới sự trợ giúp của Sở Phàm nhất định sẽ một bước lên mây, xếp cùng hàng với các danh gia vọng tộc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
“Sở Phàm, cảm ơn anh”, đôi mắt xinh đẹp của Đường Miên Miên lấp lánh, ánh mắt phức tạp mà chân thành.
Cô hoàn toàn không thể ngờ, Sở Phàm đang ngồi trước mặt mình lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, ngay cả nhà họ Phương vốn là Thổ hoàng của Giang Bắc đã mấy chục năm nay cũng buộc phải cúi đầu.
Cũng bởi như vậy, sức hấp dẫn trên cơ thể người đàn ông này cứ như hố sâu không đáy, làm cho cô say mê, khiến cô không nhịn được mà chìm đắm trong đó.
Sở Phàm trầm ngâm suy tư, việc nhà họ Phương tự nhiên lại nghe lời và phối hợp như vậy nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng như vậy cũng tốt, tiết kiệm được công sức, để anh đỡ phải ra tay thêm lần nữa.
Anh liếc mắt nhìn sang Đường Miên Miên lúc này vẫn còn đang mơ màng, cười nói: “Không cần cảm ơn nữa, dù sao cô cũng không có cách nào để có thể báo đáp cho tôi”.
“Cô sẽ không ‘cưỡng hôn’ tôi nữa đấy chứ, vậy thì tôi phải bảo vệ bản thân cho tốt thôi”.
Đường Miên Miên tức giận trừng mắt nhìn anh: “Không biết xấu hổ, đồ lưu manh!”
Cô không khỏi hồi tưởng lại nụ hôn nồng cháy sau buổi giao lưu y học lần trước. Cảnh tượng mơ hồ, gương mặt xinh đẹp nóng bừng cả lên, đến cả chiếc cổ trắng ngần cũng hoàn toàn ửng đỏ.
Sở Phàm bật cười, lười nhác tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này.
Ánh mặt trời êm dịu, có người đẹp bầu bạn, tùy ý trò chuyện vài ba câu, những điều này thật khiến cho lòng người cảm thấy thoải mái.
Nhưng khoảng thời gian đẹp đẽ thì thường rất ngắn ngủi. Chưa đến mười phút, một người thanh niên thở hồng hộc chạy vào, cuống cuồng nói: “Chị Miên Miên, chúng em, cuối cùng chúng em cũng chặn được tên Hoàng thánh thủ đấy rồi, ở trong căn biệt thự ả tình nhân của ông ta”.
“Tên khốn, cuối cùng cũng tìm thấy ông rồi”, Đường Miên Miên nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ đứng dậy: “Đi, hôm nay nhất định phải bắt ông ta ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Bảo Chi Lâm”.
Sở Phàm cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đường Miên Miên uống một ngụm nước, lau đôi môi đỏ mọng rồi nói: “Anh còn nhớ phần cá cược giữa anh và Hoàng thánh thủ khi hai người thi đấu y thuật không? Sau khi lão già đó thua anh, không phải cần chuyển lại một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm cho anh một cách vô điều kiện sao?”
Sở Phàm nghĩ ngợi: “Không sai, tôi vẫn còn nhớ đã giao lại chuyện này cho cô xử lý, sao thế, lão già đó không chịu làm theo ư?”
Nghĩ thì cũng thấy đúng, Bảo Chi Lâm là cửa hiệu gia truyền đã tồn tại hơn một trăm năm nay, có tổng cộng mười tám chi nhánh trên khắp cả nước, giá trị thị trường phải trên mười tỷ.
Một nửa số cổ phần trị giá năm tỷ, sao lão già Hoàng thánh thủ này có thể dễ dàng dâng cho người khác được chứ?
Đường Miên Miên bực bội kể lại: “Lúc đầu lão già này ngoan ngoãn đồng ý, bảo tôi cho ông ta vài ngày để xử lý thủ tục chuyển nhượng, tôi tôn trọng ông ta là bậc trưởng bối, là ngôi sao sáng trong giới y học, đức cao vọng trọng nên mới tin tưởng ông ta”.
“Ai mà biết lão già này lại nuốt lời, cứ thế bốc hơi luôn, báo hại tôi tìm ông ta nửa tháng nay rồi”.
“Lần này không dễ dàng mới tìm được hang ổ của ông ta, tôi phải đánh đến tận cửa, dẫn theo phóng viên và giới truyền thông đến, xem lão già này còn xảo biện thế nào nữa!”
Sở Phàm bất lực bật cười, người phụ nữ Đường Miên Miên này, tâm tư vẫn khá là đơn thuần và lương thiện, sao có thể đấu nổi với mấy kẻ từng trải đã lăn lộn đấu đá nhiều năm ngoài xã hội.
“Cần tôi giúp đỡ không?”
“Không cần!”, Đường Miên Miên dứt khoát từ chối Sở Phàm, ánh mắt cô run rẩy, bảo đảm: “Lần này tôi nhất định sẽ lấy được cổ phần Bảo Chi Lâm về cho anh”.
Sở Phàm tin tưởng cô mới giao cho cô xử lý số cổ phần trị giá năm tỷ của Bảo Chi Lâm! Sao cô có thể dễ dàng phụ sự tin tưởng của Sở Phàm cơ chứ.
Huống hồ gì, đây là ‘quà bái sư’ mà Sở Phàm tặng cho cô, đối với Đường Miên Miên mà nói thì có vị trí vô cùng quan trọng, nếu không cô tùy tiện dựa vào các mối quan hệ của nhà họ Đường là có thể khiến cho Hoàng thánh thủ ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nhất định phải dựa vào năng lực của bản thân để lấy được hợp đồng này về.
Sở Phàm nhìn thấy sự kiên định của cô liền nói: “Chú ý an toàn”.
Đường Miên Miên gật đầu, hùng hổ rời đi.
Sở Phàm nhìn theo hình bóng cô rời đi, cảm khái vươn vai, lúc anh đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì Vân Mộc Thanh đột nhiên gọi điện tới.
“Sở Phàm, giúp em chuyện này với, đến sân bay đón dì giúp em, bên này em vẫn cần đàm phán cùng với một vài khách hàng quan trọng, tạm thời không thể rời đi”.
Vân Mộc Thanh vô cùng khó xử, nhẹ giọng nói: Xin lỗi vất vả cho anh rồi!”