Lý Tiên cười nghiêng ngả, như thể nghe được một câu chuyện cười hài hước.
Đám nhân viên tại sàn giao dịch bất động sản cũng đang khoanh tay, vẻ mặt khinh thường mỉa mai xem kịch hay.
Ngay cả Trần Vi Vi cũng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp hơi khó xử, chân tay luống cuống.
Cô ấy cũng muốn tin Sở Phàm, bênh vực cho Sở Phàm, nhưng...
Đây là một tỷ, gần như là con số trên trời, cô ấy thậm chí còn không dám nghĩ đến.
“Tôi khuyên anh nên mua hai bộ quần áo tử tế, vài chiếc đồng hồ Rolex nhái cao cấp, ít nhất cũng phải giả bộ như người giàu có, làm màu thêm tí nữa, nếu không chỉ có mình anh là khó coi thôi”.
Lý Tiên cười mỉa mai nói.
Sở Phàm liếc mắt nhìn cô ta, cùng đám nhân viên sàn giao dịch bất động sản, sau đó anh chỉ thờ ơ nói: “Nếu tôi thật sự có thể lấy ra một tỷ thì sao?”
Nụ cười của anh quá tự tin, biểu hiện rất bình tĩnh.
Khiến Lý Tiên phải sững sờ trong giây lát.
Chẳng lẽ, người đàn ông nghèo đói bên cạnh Trần Vi Vi thật sự là cậu chủ nhà giàu giả nghèo giả khổ sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cô ta liền lập tức gạt bỏ ngay.
Cô ta đã lăn lộn trong lĩnh vực bất động sản hai năm, tiếp xúc với rất nhiều doanh nhân, ông chủ trẻ giàu có, nếu thật sự không nhìn thấu Sở Phàm thì chẳng phải hai năm kinh nghiệm nên đem cho chó ăn sao?
“Được, anh nói anh muốn bỏ ra một tỷ để mua ngôi biệt thự này của chúng tôi đúng không?”
Lý Tiên nhếch mép cười, lập tức gọi người đến: “Tiểu Triệu, đưa anh ta đến phòng làm việc của sếp Trương, in hợp đồng mua nhà ra, để anh ta quẹt thẻ thanh toán!”
Chẳng phải là thích giả vờ sao?
Hôm nay cô ta muốn khiến tên này mất mặt, xem đến lúc đó có thể bỏ ra một tỷ hay không.
“Mời anh, đại gia”, một nhân viên bán hàng chế nhạo.
Trần Vi Vi cũng bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy bất lực, nhưng vẻ mặt của Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, đi theo phía sau.
“Két!”
Đúng lúc này, một chiếc Land Rover lao tới mặt cửa sàn giao dịch bất động sản, sau đó một người đàn ông tóc húi cua, mặt mũi sưng vù hừng hực khí thế xông vào.
“Anh, anh mau đến đây, người anh em của anh bị người ta đánh rồi”.
Trần Vi Vi thấy gã, kinh ngạc che miệng lại, vô thức cúi đầu.
“Anh Phàm, anh ta...”
Đây này chính là Trương Hoằng, người lúc nãy chặn ở nhà cô ấy đòi tiền thuê nhà nhưng bị Sở Phàm đánh chạy.
Sở Phàm vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của cô ấy, ra hiệu không sao, sau đó lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
“Anh Hoằng, sao anh lại tới đây? A, sao lại thế này, ai đánh anh vậy?”, Lý Tiên nhìn thấy Trương Hoằng liên chạy ra chào hỏi với vẻ lo lắng cần mẫn.
Đây là em trai ruột của Trương Lộc - ông chủ công ty, người phụ trách phá dỡ và thu tiền thuê nhà. Lý Tiên ngủ với gã một tuần lễ mới có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay.
Nhưng trước mắt, Trương Hoằng không có tâm trạng để ý tới người tình xưa. Gã đẩy Lý Tiên ra, mất kiên nhẫn nói: “Anh tôi đâu, gọi anh ấy ra đây báo thù cho tôi”.
Ba phút sau, một người đàn ông vội vàng chạy khỏi phòng làm việc, hắn mặc bộ vest và đôi giày da giống Trương Hoằng đến tám phần.
“Trương Hoằng? Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ kiếp, ai dám động đến em trai tao, đúng là chán sống rồi!”
Nhìn thấy em trai mình bị đánh thành như vậy, Trương Lộc tức giận gầm lên.
Mặc dù bây giờ Trương Lộc đang ra dáng một con người, nhưng từ lâu hắn đã rất độc ác, tập hợp một đám xã hội đen, dựa vào các dự án phá dỡ công trình để lập nghiệp, từng bước bước đến vị trí ngày hôm nay.
Cho đến bây giờ, dưới trướng của hắn còn có hai trăm anh em, trong khu vực thành phố này, hắn luôn hành động ngạo mạn và vô lương tâm.
Trương Hoằng uất ức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, đừng nhắc đến nữa, hôm nay em tới thôn trong thành phố thu tiền nhà, đến nhà tên què họ Trần vốn dĩ rất thuận lợi, ai mà biết được tự nhiên có một tên khốn kiếp từ đâu xông ra đánh em, hắn, hắn...”
Trương Hoằng đang nói, bóng dáng Sở Phàm chợt lướt qua người gã.
“Hắn, chính là hắn, chính là tên khốn đó!”, Trương Hoằng trợn tròn mắt, chỉ vào Sở Phàm.
“Anh, chính tên khốn kiếp đó đánh em, hắn còn dám ngạo mạn tìm đến chỗ chúng ta, anh không thể bỏ qua cho hắn được, anh phải báo thù cho em đấy”.
“Là mày đánh em tao sao?”
Sắc mặt Trương Lộc bỗng trở nên u ám, hắn liếc nhìn Sở Phàm từ trên xuống dưới, không nắm rõ được lai lịch của Sở Phàm.
Hai anh em bọn họ có thể lộng hành trong thôn này nhiều năm như vậy là vì ngoài tính cách kiêu ngạo, bọn họ còn biết tiến lùi, không bao giờ làm mất lòng người có thân thế khủng, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu Sở Phàm trước mặt.
Sở Phàm bình tĩnh gật đầu: “Là tôi đánh, bởi vì anh ta đáng đánh”.
Phù phù...
Mọi người có mặt tại đây hít một hơi sâu khí lạnh, tên này thật quá kiêu ngạo.
“Anh tự phụ quá đấy, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với sếp Trương như vậy!”, Lý Tiên nhân cơ hội bước lên, cô ta chỉ vào mũi Sở Phàm mắng chửi, trong lòng thầm nở hoa.
“Sếp Trương, anh ta là tên lừa đảo, anh ta là người yêu của cô bạn nghèo kiết xác của tôi, nhìn cách anh ta ăn mặc là biết không tiền không quyền rồi”.
“Anh không biết đâu, lúc nãy anh ta còn giả vờ là sẽ mua toàn bộ căn biệt thự của chúng ta, còn muốn đuổi tôi ra ngoài nữa”.
Trương Lộc chợt hiểu ra, hắn ngẩng cao đầu, khinh thường cười: “Mua biệt thự của tao? Khẩu khí lớn đấy, những biệt thự này ít nhất cũng phải một tỷ tệ, mày cho rằng mình là cái thá gì chứ?”
Hắn xua tay: “Bảo vệ đâu, đuổi tên cố ý gây sự này ra ngoài cho tôi!”
Lý Tiên cười hả hê trên nỗi đau khổ của người khác, Trương Hoằng cũng cười đắc ý, gã chỉ vào Trần Vi Vi, cười lớn: “Em gái à, nếu không muốn bạn trai em bị đánh gãy chân thì ngoan ngoãn ngủ với tôi một tháng, tôi sẽ suy nghĩ đến việc tha cho hắn một cái mạng chó”.
Trần Vi Vi tức giận giậm chân lớn tiếng mắng chửi.
Bịch Bịch bịch.
Ngay sau đó, một đám bảo vệ hung hăng vung gậy lao tới.
Vẻ mặt Sở Phàm vẫn rất bình tĩnh, liếc nhìn Trương Lộc: “Tôi cho anh ba giây, bây giờ quỳ xuống xin lỗi vẫn kịp đấy”.
“Nếu không, anh sẽ phá sản và không còn gì cả”.
Trương Lộc sững sờ, sau đó cười như điên: “Trương Hoằng, em nghe thấy không, hắn bảo chúng ta quỳ xuống xin lỗi đấy, anh sợ quá”.
“Ha ha, em cũng sợ, khiến anh em chúng ta phá sản sao? Ha ha, ở toàn bộ thôn trong thành phố này, ai dám động đến anh em chúng ta chứ?”
“Đúng là không biết lượng sức mình!”, Lý Tiên khoanh tay, nhếch mép cười khẩy: “Nếu anh có bản lĩnh đó thì tôi sẽ ngủ với anh một tháng, ha ha, anh có khả năng đó sao?”
Không ít người đàn ông trong sàn giao dịch bất động sản nhìn thẳng vào cô ta, chảy nước bọt.
“Không cần, tôi không thích ‘xe công cộng’, ngại bẩn”, Sở Phàm thờ ơ trả lời, sau đó gọi điện thoại: “Tôi đang ở sàn giao dịch bất động sản Hồ Thiên Nga thôn Thành Trung, đến đây trong vòng mười phút đi”.
Lý Tiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng.
Trên mặt hai anh em Trương Lộc và Trương Hoằng đầy vẻ khinh thường, bọn họ muốn xem rốt cuộc Sở Phàm có thể gọi ai đến.
Chốc lát, Trương Lộc sốt ruột nhìn đồng hồ: “Đã tám phút rồi, ông đây không có thời gian chơi đùa với mày đâu, anh em đâu, đánh gãy chân tên khốn nạn này cho tao”.
“Két”.
Đúng lúc này, một đoàn Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa sàn giao dịch bất động sản, cửa xe mở ra, gần một trăm người đàn ông mặc vest, đi giày da, đeo kính râm bước vào đại sảnh, khí thế này khiến đám người Trương Lộc sợ hãi.
Sau đó, Tưởng Thiên Sơn dẫn đầu, đi thẳng đến trước mặt Sở Phàm, cúi đầu chào: “Chào cậu Sở”.
“Chào anh Sở”.
Hơn một trăm người đàn ông mặc đồ đen đồng thanh hô lên, âm thanh như sấm vang.
Trương Lộc và Trương Hoằng vô cùng kinh ngạc, Lý Tiên càng sợ hãi hơn, hai chân mềm nhũn.
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều ngẩn người, sững sờ.