Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68: Tự tạo nghiệt, không thể sống

Người của bọn họ bị đánh rồi à?


Đám người Tôn Minh Hưng sững sờ, rồi ai nấy đều nổi giận ngay lập tức, bọn họ bắt đầu lao xao bàn tán, người có mặt ở đây đều là cậu ấm máu mặt trong khắp Giang Lăng.


Từ trước đến nay đều là bọn họ bắt nạt người khác, không ngờ lại có người bắt nạt trên đầu trên cổ bọn họ.


Đang lúc nói chuyện, vài người đỡ Từ Minh vào trong phòng.


Bây giờ trên mặt Từ Minh còn in dấu ngón tay đỏ tươi, áo vest nhếch nhác, đầu bù tóc rối, trên người xanh tím từng mảng, rõ ràng mới bị đánh một trận xong.


“Anh Từ, chuyện gì thế, ai làm thế này?”, Tôn Minh Hưng hơi ngạc nhiên, anh ta là con trai giám đốc ngân hàng Nông Nghiệp cơ mà, ai lại to gan đánh anh ta đến mức này.



“Ôi, đừng nhắc nữa, xui thôi.”


Từ Minh nhe răng trợn mắt ngồi xuống ghế sô pha, anh ta phiền muộn uống một hớp rượu rồi nói: “Khi nãy tôi vào nhà vệ sinh, gặp một cô gái, bất cẩn va vào người cô ta, ai mà ngờ cô ta lại hơi ghê gớm, dẫn theo bảo vệ, bốn năm tên vạm vỡ kéo đến đập tôi một trận, xúi quẩy thật”.


Mọi người đều thổn thức không thôi, để cho phụ nữ đánh hả? Mất mặt quá nhỉ.


Vào lúc này, Sở Phàm lại hờ hững cất tiếng: “Đơn giản thế thôi à? Sợ rằng anh thấy người ta xinh đẹp nên nổi lòng tà dục, lòng dạ bất chính nên người ta mới đánh anh chứ gì”.


Anh đã nhìn thấu tính tình của Từ Minh từ lâu rồi, vừa nhìn thấy con gái không bước đi nổi nữa, đúng là tự mình kiếm đánh.


Gương mặt Từ Minh đỏ bừng, anh ta ho khù khụ, sự thật đúng là như vậy, nhưng anh ta sợ mất mặt nên không dám nói thật lòng thôi.


Bây giờ bầu không khí ở nơi này trở nên hơi lúng túng, rồi sau đó, một cô gái khá thân thiết với Từ Minh bực mình trừng mắt nhìn Sở Phàm: “Liên quan gì đến anh, làm như mình giỏi lắm à?”


“Phải đấy, anh là cái thá gì, đến lượt anh hoa tay múa chân sao?”


Những người khác đều khó chịu mà hừ lạnh, tương đối bất mãn về Sở Phàm.


Sở Phàm thản nhiên nở nụ cười, anh lười chẳng muốn hỏi nhiều.


Chuyện không liên quan đến mình thì nhúng tay vào làm chi, anh cũng vui vẻ hóng chuyện thôi.


Vân Mộc Thanh bĩu môi lầm bầm một tiếng: “Loại người gì thế này”.


Cô ngoan ngoãn ngồi cạnh Sở Phàm, lười chẳng muốn tham dự vào việc này.


Tôn Minh Hưng hừ một tiếng, anh ta vỗ vai Từ Minh ngay: “Anh Từ, anh thích cô gái nào là phúc của cô gái đó, cô ta không những không biết cảm ơn mà còn dám ra tay đánh anh nữa à? Chuyện này không thể cho qua như thế được”.


“Nói cho tôi biết, lai lịch của cô ta thế nào, người anh em đây sẽ trút giận giùm cho anh”.


Mặc dù người có thể bước vào hộp đêm Kim Sa thì không giàu cũng có gốc gác, đều là người có gia thế cả. Nhưng bác cả của Tôn Minh Hưng là người đứng thứ ba ở thành phố Giang Lăng, quyền thế ngút trời, đến đại ca giang hồ như Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải còn phải cúi đầu, anh ta sợ gì nữa đây?


Từ Minh lại tránh né ánh mắt anh ta mà liên tục xua tay: “Cậu Tôn, thôi đi, cậu không đụng đến cô ta được đâu…”


Vừa nghe thấy thế, Tôn Minh Hưng lập tức nổi trận lôi đình, nực cười, ở thành phố Giang Lăng này, còn có ai mà anh ta không thể đụng đây hả?


Anh ta lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Sao thế, anh Từ xem thường tôi à, hay là xem thường bác cả của tôi?”





“Phải đấy, anh Từ, cậu Tôn là người thế nào chứ, đến ông chủ của hộp đêm Kim Sa còn phải kính rượu, tặng gái cho chúng ta nữa kìa. Anh sợ cái quái gì!”


“Bác cả của cậu Tôn là lãnh đạo của thành phố Giang Lăng đó, ha ha, trời có sập xuống thì cũng còn ông ấy chống cho mà”.


“Còn có anh em chúng tôi đây, sức mạnh gia tộc của chúng tôi cũng đâu có tầm thường, chỉ cần phô gia thế ra là mấy cô ấy sợ chết khiếp ngay chứ gì!”


Trong phòng riêng, đám cậu ấm ấy đều mượn hơi men, ai nấy đều nổi máu nóng bừng bừng, kêu gào đầy nghĩa khí.


Sở Phàm chỉ rót một ly rượu, anh nở nụ cười khinh thường, cảm thấy rất hứng thú.


Đám cậu ấm nhà giàu này đều là hoa trong nhà kính, không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ rằng nhà mình có tám trăm triệu một tỷ thì tung hoành ngang dọc ở thành phố Giang Lăng được rồi sao?


Đâu có biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn. Không bàn đến chuyện khác, chỉ cần tùy tiện để một cấp dưới nào đó ở Tây Dã của mình ra mặt thôi thì đã có thể đánh bại bố bọn họ một cách dễ dàng, đạp gia tộc mà họ lấy làm tự hào dưới chân, không chừa lại một mảnh vụn nào cả.



Đương nhiên tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến anh, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn lên tiếng khuyên bảo gì đó, đám cậu ấm nhà giàu này chưa bị xã hội vùi dập, tất nhiên sẽ không biết cắp đuôi làm người.


“Anh Từ, Tôn Minh Hưng tôi chỉ nói một câu thôi, có tôi ở đây, trời sập xuống thì tôi cũng sẽ gánh cho anh”.


Tôn Minh Hưng chỉ vào người Từ Minh, anh ta ngông nghênh: “Nói cho tôi biết, ai là người đánh anh, tôi sẽ lấy lại mặt mũi cho anh ngay”.


Từ Minh chỉ biết cười khổ, anh ta do dự một lúc…


Ầm!


Vào lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng riêng bị đá tung ra, tiếng động lớn đến mức làm tất cả mọi người giật mình.


Rồi sau đó, mười mấy thanh niên xộc vào trong phòng. Ai nấy đều mặc đồng phục đen, tóc tai nhuộm đủ thứ màu, trong tay cầm côn sắt và dao, trông có vẻ rất hung hãn, vừa nhìn đã thấy chẳng phải là hạng tầm thường.


Kẻ cầm đầu là một người đàn ông cao hơn mét tám, đầu trọc, vóc dáng lực lưỡng, cánh tay để trần, gân xanh lồi lên, xăm rồng vẽ hổ, nhìn khí phách vô cùng.


“Nghe nói đám ranh con chúng mày muốn chống lưng làm chủ cho cái thằng này à?”, tên lực lưỡng đầu trọc nhếch môi cười, hắn chỉ tay vào người Từ Minh rồi nhìn tất cả cậu ấm có mặt ở đây với ánh mắt hung hãn, nhấc chân đá tung chiếc bàn, lên giọng quát:


“Hội thương mại Tứ Hải, chúng mày làm chủ của Hội trưởng Mã Minh Nguyên nổi không?!”


“Thằng khốn nạn này ăn gan hùm mật gấu, dám tán tỉnh người phụ nữ của Hội trưởng Mã, chúng mày cũng không cần mạng nữa sao, dám vuốt râu hùm à?”


Từ Minh run lẩy bẩy vì sợ hãi, đám cậu ấm đều im thin thít, sắc mặt ai ấy cũng trắng bệch, sợ đến mức gan muốn sắp bật ra khỏi lồng ngực.


Không ngờ người mà Từ Minh đắc tội lại chính là Mã Minh Nguyên?!


Má ơi.


Đây là đại ca giang hồ đã tung hoành ở thế giới ngầm Giang Lăng hơn hai mươi năm đấy, đến bố mẹ của bọn họ cũng phải cung kính hầu hạ, đám thanh niên như bọn họ đều nghe kể chuyện Mã Minh Nguyên lăn lộn giang hồ mà lớn lên, trong lòng của bọn họ, ông ta chẳng khác nào ác quỷ.


Làm gì dám phản kháng kia chứ, ai nấy cũng sợ đến mất hết hồn vía.


“Ha ha ha, một đám chết nhát!”, tên đầu nhọc nhìn đám cậu ấm ở đây với vẻ khinh thường, hắn duỗi tay túm lấy Từ Minh rồi cười lạnh.


“Nhóc con, chuyện này chưa xong đâu, mau theo tao đi dập đầu xin lỗi chị dâu, chứ bằng không tao biến mày thành thái giám, nghe chưa?!”


Từ Minh hoảng hốt bất an, tên đầu trọc ngông nghênh túm lấy anh ta, định đi ra khỏi phòng riêng.


“Thả người ra cho tôi!”


Vào lúc này, đột nhiên có người lạnh giọng quát lên, tên đầu trọc ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ mặt khinh thường rồi bật cười ha hả:


“Tao còn tưởng mày có gia thế lớn cỡ nào, hóa ra là chó của hội thương mại Tứ Hải, đừng nói là mày, cho dù Mã Minh Nguyên có đích thân đến đây thì cũng phải dập đầu xin tao tha cho đấy”.


Tôn Minh Hưng kiêu ngạo hống hách, anh ta xua tay: “Đi, mày đi gọi Mã Minh Nguyên đến đây cho tao, cứ nói rằng Tôn Minh Hưng ở đây, kêu ông ta đến dập đầu xin lỗi bạn của tao”.







Anh ta vừa mới nói dứt lời, đám cậu ấm có mặt ở đây đều sững sờ, bọn họ trố mắt nhìn Tôn Minh Hưng, đám con gái lại càng có vẻ hâm mộ và sùng bái anh ta hơn nữa.


Cậu Tôn ghê gớm thật, còn không xem Mã Minh Nguyên ra gì? Đó là đại ca của thế giới ngầm Giang Lăng kia mà.


Sở Phàm cũng ngẩn người, anh nhớ đến chuyện Chu Long đã nói với mình lúc uống rượu, lập tức hiểu ra ngay vì sao Tôn Minh Hưng lại ngang ngược như thế.


Đêm hôm đó, một mình Sở Phàm xông vào trong tổng bộ của hội thương mại Tứ Hải, ép Mã Minh Nguyên chặt đứt một tay, đến nhà họ Chu dập đầu xin lỗi.


Lại ngay lúc bác cả của Tôn Minh Hưng lên chức, ông ta thương lượng với Mã Minh Nguyên về việc trả lại giấy tờ nhà đất cho nhà họ Chu.


Bởi thế, Tôn Minh Hưng cứ nghĩ rằng tất cả đều là do bác cả mình làm. Mượn chuyện đó để đắp nặn lòng tự tin, đi đến đâu cũng khoe khoang, mỗi lần gặp người khác lại chém gió bác cả của mình có quyền lực thấu trời đến cỡ nào, đến Mã Minh Nguyên cũng phải cúi đầu xưng thần.


Anh nở nụ cười đùa bỡn: Cái tên Tôn Minh Hưng này cho rằng chút quyền thế của bác cả mình lớn lắm hay sao? Có thể sai khiến được Mã Minh Nguyên à?


Anh cũng muốn xem xem, lát nữa Mã Minh Nguyên thật sự đến đây thì cái tên này sẽ giải quyết làm sao.


Tự tạo nghiệt, không sống nổi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK