Phòng họp nổ tung trong chớp mắt!
Hội thương mại Tứ Hải, Bảo Chi Lâm, nhà họ Đường ở Giang Lăng, nhà họ Phương ở Giang Bắc, tập đoàn Phàm Vân...
Bất kỳ cái tên nào trong số này đều là gã khổng lồ có thể khiến toàn bộ Giang Lăng rúng động chỉ với một cái giẫm chân. Vậy mà hôm nay họ lại cùng vươn cành ô liu, đưa đến từng đơn đặt hàng trị giá hàng tỉ như đưa cải trắng ngoài chợ, quả thật là chuyện hoang đường!
Đám cổ đông ghen tị đến nổ đom đóm mắt. Nếu đút túi được những đơn hàng chục tỉ này thì chẳng phải sẽ trở thành tỉ phú hết hay sao?
Vân Mộc Thanh cũng trân trối nhìn Sở Phàm, không ngờ rằng anh có thể mang đến cho cô một sự ngạc nhiên đáng mừng như vậy.
Sắc mặt Vân Gia Khôi đã trở nên xấu xí vô cùng, chỉ ước có thể độn thổ mà trốn. Lợi nhuận hằng năm "một tỉ tám trăm triệu" vừa rồi của ông ta chẳng qua chỉ là khoác lác, nhưng những đơn hàng mà Sở Phàm tùy tiện lấy ra này lại có thể đè bẹp ông ta ngay lập tức!
"Không... không thể nào... sao lại thế được...”, Vân Hinh Nhi khiếp sợ chạy đến, cầm lấy từng hợp đồng mà nghiền ngẫm tới lui cả chục lần, sau đó đỏ mắt quát lên: “Giả mạo! Anh ta nhất định đã làm giả chúng! Mọi người đừng tin anh ta!"
"Anh ta chỉ là một tên lính quèn không chức tước, lấy đâu ra tư cách hợp tác với những nhân vật lớn như vậy?"
"Anh nhất định đã giở trò bịp nào đó, cố tình đến phá đám chúng ta. Tôi đề nghị lập tức đuổi việc Vân Mộc Thanh, tống cổ chúng khỏi công ty...”
Vân Hinh Nhi nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng điên cuồng. Cô ta sao có thể chấp nhận việc những người từng bị mình giẫm đạp dưới chân bỗng thoắt cái trở thành ông lớn mà cô ta không thể với tới cho được?
Cô ta đã nỗ lực lâu như vậy để đuổi cổ Vân Mộc Thanh khỏi công ty, tuyệt đối không cho phép bất kỳ việc gì ngoài ý muốn xảy ra.
Những người khác cũng dần tỉnh táo lại, cảm thấy việc này rất đáng ngờ, vì vậy bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Nói cũng phải, nhà họ Phương ở Giang Bắc và tập đoàn Phàm Vân đều là những gã khổng lồ, ông cụ nhà ta cũng chưa có tư cách tiếp xúc, cậu ta lấy đâu ra chứ?"
“Nếu những đơn hàng này là thật thì mua hai tập đoàn họ Vân cũng dư sức, cần gì phải dùng dao mổ trâu giết gà, đổi lại chức vụ Tổng giám đốc cho vợ mình?"
"Dối trá bịp bợm, không thể tha thứ, sao có thể để hạng người này ở lại công ty!"
Đám cổ phản đối tới tấp, phẫn nộ xỉa xói Sở Phàm và Vân Mộc Thanh, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống họ.
Nét mặt Vân Mộc Thanh sa sầm, Sở Phàm lại cười rộ lên như đang xem kịch vui.
Vân Hinh Nhi lấy lại dáng vẻ cao ngạo, đôi mắt sáng lên, cười đầy chế nhạo: “Tôi nhớ rồi, hợp đồng hai trăm triệu ấy là do đích thân ông Hoàng của Bảo Chi Lâm ký với tôi. Ai cũng biết ân oán giữa anh và Hoàng thánh thủ từ cuộc so tài chữa bệnh kia, làm sao ông ấy có thể giúp anh cho được, nói chi đến đầu tư một tỉ?"
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Hoàng, vạch trần bộ mặt lừa đảo của anh ngay tại đây!"
Vân Hinh Nhi đắc ý mà bấm một dãy số, sau đó phấn chấn chào hỏi: “Ông Hoàng, tôi...”
"Cái gì?", lời còn chưa dứt, nụ cười đã cứng lại trên gương mặt cô ta: “Ông muốn rút vốn ư? Tại sao vậy ông Hoàng, chuyện này...”
Tút tút tút...
Đối phương trực tiếp gác máy khiến trái tim Vân Hinh Nhi chìm xuống vực thẳm.
Trong lòng Vân Gia Khôi đánh thịch, một cảm giác bất an dâng lên.
Sở Phàm bỗng lên tiếng cười nhạo: “Hoàng thánh thủ à? Bây giờ ông ta còn chưa bảo vệ được chính mình, bao nhiêu vốn liếng mất trắng, lấy đâu ra đơn hàng hai trăm triệu cho các người?"
Vân Hinh Nhi tức tối hét lên: “Tôi bị rút vốn thì thế nào? Dù sao vẫn hơn hạng bịp bợm làm giả hợp đồng như anh!"
"Vân Mộc Thanh, nếu cô còn chút liêm sỉ nào thì nên chủ động từ chức ngay đi, đừng tự làm mình mất mặt nữa”.
Vân Mộc Thanh mím môi bất bình.
"Giả mạo hợp đồng?", Sở Phàm khinh thường cười cười, sau đó gọi một cú điện thoại: “Tất cả vào đi”.
Soạt!
Anh vừa dứt lời, có bốn, năm người đàn ông mặc đồ tây đầy phong độ bước vào khiến Vân Gia Khôi và những người khác hoảng sợ.
"Tôi là Hội phó Lưu Phàm của hội thương mại Tứ Hải, đại diện hội thương mại trả trước năm trăm triệu tiền đặt cọc cho quý phương...”, người có phong thái nho nhã lịch sự trong đó đặt một tờ chi phiếu nặng trình trịch lên bàn.
"Phó tổng giám đốc Đường Vũ của tập đoàn Đường thị, đây là một tỉ tiền đặt cọc theo chỉ thị của Tổng giám đốc, toàn bộ...”
"Quản lý Phương Bằng của nhà họ Phương...”
"Từ tập đoàn Phàm Vân...”
Từng tờ chi phiếu được đặt xuống khiến tất cả những người có mặt ở đây hít thở không thông, run rẩy vì sợ.
Tận... tận mấy tỉ tệ cứ thế mà ngoan ngoãn nằm trước mặt họ ư?
Vân Hinh Nhi đã hoàn toàn ngây ngẩn, Vân Gia Khôi suýt nữa ngã khỏi ghế chủ tọa.
Ai trong số những người này cũng là quản lý cấp cao giá trị con người tận mấy tỉ, ai cũng có thể ngồi ngang hàng với cụ nhà họ Vân. Một khi hợp tác, họ có thể dễ dàng mua đứt mười tập đoàn họ Vân!
Vậy mà bây giờ lại cung kính đứng bên Sở Phàm, cam lòng làm chân chạy vặt đến đưa chi phiếu, điều này sao có thể là thật?
Người này... rốt cuộc có lai lịch thế nào...
Sở Phàm lãnh đạm liếc nhìn những người khác rồi mở miệng: “Tiền ở ngay đây, nếu vẫn không tin thì có thể cho người đến kiểm tra xác nhận”.
Đám người kia vội vã gọi kế toán đến kiểm tra. Chưa đầy mười phút sau, những ngón tay ôm laptop của kế toán trưởng cũng run lẩy bẩy: “Thưa... thưa các vị lãnh đạo, số tiền này... là thật...”
Cả đời làm kế toán của ông cũng chưa bao giờ được chứng kiến con số khổng lồ như thế này.
Xì xào...
Phòng họp lập tức sôi trào khi các cổ đông phấn khích ồn ào.
"Đm! Tận mấy tỉ tệ! Tốt quá rồi, có số tiền này trong tay, tập đoàn họ Vân sắp bay lên rồi!"
"Và chúng ta sẽ trở thành tỉ phú, không phải lo âu gì trong mười năm, sống êm đềm hơn người, ha ha...”
"Mộc Thanh đúng là tuổi trẻ tài cao, không uổng công tôi để ý con bé từ nhỏ”.
"Đúng vậy đúng vậy, có Mộc Thanh quả nhiên là vinh hạnh cho công ty chúng ta, vinh hạnh cho nhà họ Vân chúng ta...”
Khả năng lật mặt của họ còn nhanh hơn lật sách, từng người đều ra vẻ nịnh hót, tựa như muốn tôn Vân Mộc Thanh làm thần tài mà cung phụng.
Vân Mộc Thanh ngơ ngác nhìn Sở Phàm. Hai bố con Vân Hinh Nhi lại xám xịt mặt mày.
"Vân Gia Khôi, chính miệng ông đã nói chỉ cần Mộc Thanh có thể mang lại lợi nhuận lớn hơn ông, ông sẽ nhường vị trí lại cho hiền tài”, Sở Phàm đứng lên, lạnh lùng nhìn Vân Gia Khôi.
"Tôi đề nghị, bãi nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn của Vân Gia Khôi, từ nay sẽ do Vân Mộc Thanh đảm nhiệm. Ai tán thành mời giơ tay”.
Soạt soạt soạt!
Ngoại trừ hai bố con Vân Hinh Nhi, hơn hai mươi cổ đông còn lại lập tức giơ tay không chút do dự, ai nấy đều mang theo vẻ kích động tột cùng, chỉ muốn Vân Mộc Thanh được thăng chức ngay lập tức.
Nhất trí thông qua!
Bọn họ tuy là một lũ đỉa đói nhưng lại không hề ngu ngốc. Có mấy trăm triệu tiền lời trước mặt, ai lại không thèm khát chứ?
"Các người... Sao các người có thể làm vậy?!", Vân Khôi tức giận đến nỗi sắp lên cơn cao huyết áp, chỉ vào Sở Phàm đầy phẫn nộ: “Sở Phàm! Cậu không phải người của công ty chúng tôi, cậu lấy tư cách gì đề nghị biểu quyết?"
"Đúng vậy! Sao các người có thể làm thế! Không phải đã thỏa thuận sẽ đuổi Vân Mộc Thanh đi rồi sao? Các ngươi đã nhận quà hết rồi mà!", Vân Hinh Nhi cũng căm phẫn mắng đám cổ đông.
Vì để đoàn kết lũ đỉa đói này lại, cô ta đã phải nhún nhường tặng quà hết người này đến người khác. Bây giờ Vân Mộc Thanh không chỉ không bị đuổi đi mà bố cô ta lại bị cách chức Tổng giám đốc, chuyện này là thế nào!
"Hinh Nhi à, cháu nói vậy là không đúng rồi. Chính miệng bố cháu đã nói 'thương trường tàn nhẫn như vậy đấy, lợi ích là trên hết, chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại mà thôi'. Bây giờ rõ ràng Mộc Thanh hơn hẳn bố cháu, chúng tôi chọn con bé cũng là phải đạo”.
"Đơn hàng của người ta trị giá tận mấy tỉ, hai trăm triệu của cô còn không bằng một góc người ta... Lấy đâu ra mặt mũi mà đòi làm tổng giám đốc?"
"Phải đấy, tuổi tác bố cháu cũng cao rồi, làm Tổng giám đốc hơn hai chục năm cũng chẳng được gì, nên bước xuống nhường lại cho lớp trẻ đi thôi...”
"Tôi đã để ý Mộc Thanh từ khi con bé còn nhỏ rồi, nhìn là biết có thể làm việc lớn...”
"Đúng đấy, bố cháu cũng thế thôi, ngần ấy tuổi mà còn không bằng một đứa con gái, càng sống càng đi lùi, có xót không cơ chứ?"
Đám cổ đông không những không tỏ vẻ áy náy mà còn quay ra mỉa mai bố con Vân Hinh Nhi bất tài vô dụng.
"Các người... Các người...”
Huyết áp Vân Gia Khôi tăng vọt, lập tức trợn mắt ngất xỉu.
"Bố ơi!!", Vân Hinh Nhi thét lên.
Những người khác trong phòng họp lập tức tản đi như chim bay thú chạy, rời khỏi chốn thị phi này.