“A Hùng, anh đã điều tra rõ ràng thân phận của Sở Phàm kia chưa?”
Lý Tử Duy vừa pha trà ổn định cảm xúc vừa dò hỏi.
Thủ đoạn của Lý Tử Duy cực kỳ tàn nhẫn, nhưng cũng rất kỹ càng, mỗi lần khi muốn ra tay đều sẽ điều ra rõ ràng thông tin và bối cảnh của đối phương để tránh trêu phải nhân vật lớn nào đó, đem đến tai hoạ cho mình.
Sống trên đời, phải biết núi cao còn có núi cao hơn.
Nhưng không ngờ rằng, anh đường đường là Quân thần của Long Hồn, tướng lĩnh truyền kỳ một thời ở Tây Dã, người như bọn họ có thể điều tra ra được sao?
“Đã điều tra rồi, Sở Phàm, hai mươi bảy tuổi, cô nhi, bố nuôi là một lính xuất ngũ ở thôn Hạnh Hoa, mười năm trước rời nhà nhập ngũ, năm nay xuất ngũ trở về, trong đó quân hàm, lý lịch, chiến công đều để trống…
Hắc Hùng đọc lại báo cáo, sau đó nở nụ cười khinh miệt, dù nhìn từ đâu, Sở Phàm này cũng là một con kiến không có bối cảnh, không có tiền của, không có năng lực.
Người như vậy cũng dám giành phụ nữ với cậu Lý ư? Chán sống rồi sao.
“Cậu Lý, nhân vật nhỏ thế này, cậu tuỳ tiện dặn dò mấy người, các anh em sẽ xử lý cậu ta ngay, cần gì phải tự mình gặp mặt chứ?”, Hắc Hùng khoé léo nịnh hót.
Lý Tử Duy thì cười nhạt, mắt sáng lên nói: “A Hùng, anh không hiểu. Cuộc chiến tranh giành tình cảm, không chỉ phải giết người, còn phải tru tâm nữa!”
“Nghe nói Vân Mộc Thanh rất hài lòng với người bạn trai mới này, hai người tình cảm thắm thiết. Nếu để Vân Mộc Thanh nhìn thấy người đàn ông cô ta yêu quỳ gối trước mặt tôi, sợ tới mức run rẩy tựa như một con chó, vẻ mặt cô ta sẽ ra sao đây?”
Lý Tử Duy gõ tay lên mặt bàn, nở nụ cười hung ác như rắn độc:
“Tôi, rất chờ mong”.
Hắc Hùng cũng cong môi cười: “Cậu Lý anh minh”.
Đúng lúc này, Lý Tử Duy nhận được một tin nhắn, anh ta nhìn thoáng qua rồi nói: “Anh ta đến rồi, kêu Vân Dũng dẫn đường”.
Sau khi xuống xe, Sở Phàm đi thẳng vào quán trà Nhã Hiên, trong sảnh lớn lầu một, Vân Dũng đã đợi mất kiên nhẫn từ lâu, nhìn thấy anh đến, cậu ta lầm bầm đứng dậy từ trên sofa.
Vừa dẫn đường vừa đâm chọt: “Cậu Lý ở phòng bao lầu ba, Minh Nguyệt Các, đây là phòng bao xa hoa nhất, đắt tiền nhất cả Giang Lăng này, chỉ một ấm trà thôi đã có giá một trăm mấy chục nghìn rồi!”
“Đây là phúc tám đời nhà anh đấy, anh tưởng con chó con mèo nào cũng có thể uống được trà của cậu Lý sao?”
Sở Phàm ung dung bước đi, hờ hững đáp trả một câu: “Cậu nói đúng, làm chó cũng phải có quy tắc, giữ nhà giữ cửa, dẫn đường cho người khác mới là chuyện chó nên làm”.
Vân Dũng lập tức biến sắc: “Anh có ý gì? Anh dám mắng tôi là chó hả?”
“Chẳng lẽ không đúng à?”, Sở Phàm nâng mắt, thương hại nói: “Loại người như cậu ấy, trời sinh mạng nô tài, chỉ xứng làm chó thôi”.
Nói xong, anh cũng không quan tâm đến Vân Dũng đang tức giận, cất bước đi thẳng vào trong phòng bao.
Vân Dũng ở phía sau tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn bốc lửa.
“Thứ không biết sống chết, lát nữa tôi rất muốn xem xem anh còn ngông cuồng kiểu gì?”
Vân Dũng cười độc ác, cậu ta từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Lý Tử Duy rồi, tuyệt đối có thể khiến người ta căm phẫn, ít nhất đã giết chết mười mấy người không biết trời cao đất rộng như Sở Phàm.
“Cậu Vân, các anh em đã tập trung đủ rồi, đều là tay giỏi có thể lấy một chọi mười, toàn bộ nghe theo lệnh của cậu!”, lúc này, một người giả bảo vệ chạy tới, nịnh nọt báo cáo.
“Rất tốt”, Vân Dũng gật đầu, tàn nhẫn nói:
“Đợi lát nữa sẽ nghe thấy tiếng ly vỡ của anh Lý, đều vểnh tai lên cho tôi, một khi trong phòng bao có tiếng động, các anh lập tức xông vào đánh chết tên khốn Sở Phàm kia ngay!”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Vẻ mặt Vân Dũng vô cùng dữ tợn, thầm khinh thường hừ lạnh một tiếng: Sở Phàm à Sở Phàm, lần này mà anh còn không chết thì ông đây sẽ theo họ anh!
…
Phòng bao lầu ba, Minh Nguyệt Các trang trí cổ kính, đàn hương lượn lờ, mùi hương tản ra bốn phía đem lại cảm giác tao nhã cổ xưa.
Sở Phàm thong thả bước vào trong như đang đi dạo công viên vậy.
“Cậu là Sở Phàm đúng không?”, Hắc Hùng tiến lên trước một bước, thân hình cao lớn chặn đường Sở Phàm lại, hắn khinh thường nhìn xuống tên mặt trắng này từ trên cao, trên người toàn là hàng vỉa hè, đoán chừng cộng lại cũng chưa đến hai trăm tệ.
Mặt hàng thế này, dù là em gái trong quán trà cũng chưa chắc nhìn trúng anh, sao Vân Mộc Thanh có thể thích anh được vậy?
Hoàn toàn không thể sánh bằng Lý Tử Duy.
Sở Phàm không thèm ngẩng đầu lên, như Hắc Hùng là không khí vậy, không chớp mắt sải bước vào trong, thân hình như ngọn núi nhỏ đang chặn đường của Hắc Hùng lại cứ thế bị anh lướt qua.
Tựa như không có thứ gì cả.
“Oắt con cũng có bản lĩnh đó”, Hắc Hùng nheo mắt lại, hắn hưng phấn liếm môi.
Thú vị, không ngờ oắt con này cũng là người tập võ, ít nhất xử lý anh cũng không quá nhàm chán.
“Sở Phàm? Vẻ ngoài cũng được đấy, chẳng trách Vân Mộc Thanh có thể thích anh”.
Lý Tử Duy nheo mắt lại, húng thú quan sát Sở Phàm, vốn cho rằng nhân vật nhỏ thế này nhìn thấy cậu chủ nhà giàu như mình dù không sợ đến mức run cầm cập cũng luống cuống chân tay, kiêng dè bối rối, thật không ngờ anh lại có thể vững vàng đến thế.
Làm lính mười năm không uổng phí, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
“Tôi là cậu cả của nhà họ Lý ở Giang Lăng, Lý Tử Duy”.
Lý Tử Duy hống hách ngẩng đầu lên, nhìn xuống Sở Phàm từ trên cao, như một vương giả không ai bì nổi, anh ta chỉ vào Sở Phàm, mang theo khí thế ngạo mạn trời sinh.
Nhà họ Lý ở Giang Lăng chính là chỗ dựa của anh ta, cũng là cái khiến anh ta thấy tự hào.
Chỉ với gia thế này, anh ta đã có thể bỏ qua 90% bạn cùng lứa, ngồi trên cao hưởng thụ được người đẹp yêu thương nhung nhớ, được người khác sùng bái nhìn lên.
“Chắc anh cũng từng nghe nói tới tiếng tăm của tôi. Ở dưới chân anh có ba triệu tiền mặt, biết điều thì nhặt lên, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Vân Mộc Thanh, tôi có thể cho anh một con đường sống”.
“Người như anh không có tư cách nhuốm bẩn người phụ nữ của Lý Tử Duy tôi, hiểu không?”
Lý Tử Duy vẫy tay, Hắc Hùng ở bên cạnh lập tức xách cái thùng dưới đất lên, ào ào đổ xuống, tiền đỏ rơi đầy đất, cực kỳ đẹp đẽ chói mắt.
Lý Tử Duy nhắm mắt lại, kiên nhẫn đợi động tác tiếp theo của Sở Phàm, là mừng rỡ như điên, là giả vờ từ chối, hay là nổi trận lôi đình, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục?
Số tiền này, e rằng cả đời anh ta cũng chưa từng được thấy ấy chứ…
Lý Tử Duy cười giễu cợt và chờ mong, nhưng động tác tiếp theo của Sở Phàm lại khiến nụ cười trên mặt anh ta trở nên cứng đờ, sắc mặt u ám.
“Nham Trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn, cực phẩm, một ấm trà này chắc cũng một trăm mấy chục nghìn nhỉ, không tệ”.
Chẳng những Sở Phàm không đếm xỉa đến Lý Tử Duy, còn đảo khách thành chúng, cầm lấy tách trà sứ Thanh Hoa tinh xảo trên bàn, thành thạo pha cho mình một tách trà ngon.
Uống nước trà vào miệng, đủ vị hoa tươi lẫn âm u miền núi tỏa ra, mùi hương biến hoá không ngừng.
“Trà ngon”, Sở Phàm nhắm mắt thưởng thức, hoàn toàn đắm chìm trong trà đạo, không quan tâm đến lời uy hiếp cảnh cáo của Lý Tử Duy.
Tây Dã khắp nơi đều là sa mạc hoang vu, bão cát thổi quét, lá trà, đặc biệt là trà ngon cực phẩm chính là loại hàng rất hiếm.
Hiếm khi có cơ hội được uống trà ngon, Sở Phàm không muốn phá hỏng tâm trạng.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy sao”, Lý Tử Duy u ám hỏi, anh ta không thể chịu đựng được nữa rồi, một con kiến như Sở Phàm lại dám không đếm xỉa đến mình, dám giẫm lên uy nghiêm của mình!
“Nhà họ Lý tôi của cải bạc tỷ, quan hệ tài nguyên trải rộng khắp tỉnh, chỉ cần một câu của tôi, cho dù nhúc nhích đầu ngón tay cũng có thể dễ dàng nghiền chết con kiến nhỏ như anh đấy”.
“Anh có tư cách gì đấu với tôi? Có tư cách gì giành phụ nữ với tôi?!”
Lý Tử Duy đập bàn, sắc mặt dữ tợn, đằng đằng sát khí: “Tôi cảnh cáo anh, đừng không biết tốt xấu, bây giờ lập tức quỳ xuống hứa anh sẽ rời khỏi Vân Mộc Thanh, cút khỏi Giang Lăng, thì tôi có thể tha cho anh một mạng, có hiểu chưa?”
“Trà cụ tốt như vậy, không pha trà nhiều thêm mấy lần chẳng phải sẽ lãng phí sao”.
Sở Phàm đột nhiên mở mắt ra, hờ hững nhìn Lý Tử Duy một cái, ung dung hỏi: “Chỗ của anh có Phượng Hoàng Đơn Tùng của Triều Châu, Thiết Quan Âm của An Khê, Mao Phong Ngân Châm của Hoàng Sơn không?”
Không quan tâm, từ đầu đến cuối Sở Phàm vẫn không thèm quan tâm Lý Tử Duy đang hùng hổ trước mặt, giống như đối phương chỉ là một thằng hề rít gào bừa bãi vậy.
Lý Tử Duy giật giật mí mắt, hốc mắt anh ta trở nên đỏ tươi, nhìn chằm chằm Sở Phàm như muốn ăn thịt người vậy.
Đến tận hai phút sau.
Sở Phàm chỉ lo bưng tách trà uống, ung dung, hờ hững, không chút chùn bước đối diện với anh ta.
“Có! Nhưng sợ rằng anh có mạng đòi, không có mạng uống thôi”, Lý Tử Duy cười dữ tợn, anh ta thét chói tai một tiếng, sát khí dâng lên bốn phía:
“A Hùng, lên trà!”
Một tách trà, tên là “trà Đoạn Hồn”.
Hắc Hùng đã sớm hăm he ở bên cạnh nhếch miệng cười, hắn xoay khớp tay phát ra tiếng vang răng rắc, khí thế trên người ầm ầm vang dội!
“Đã hiểu!”
Cuối cùng cũng đến lúc hắn thể hiện rồi…