“Bốp!”
“Vân Dũng, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
Trong phòng khách, Vân Mộc Thanh tức giận ném vỡ ly, lúc này, trên khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô tràn đầy uất ức và phẫn nộ:
“Muốn tôi tái giá? Đi ngủ với người ta? Các người tưởng tôi là cái gì, dù Vân Mộc Thanh tôi có chết cũng sẽ không làm loại chuyện thấp hèn như thế đâu!”
Đôi mắt Vân Mộc Thanh đẫm lệ, nổi giận quát lên với người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sofa, vừa uất ức vừa bất lực.
Sáng nay, nhà họ Vân năm năm trước đuổi cô ra khỏi gia tộc, không quan tâm đến sống chết của mình đột nhiên báo là có thể cho cô một cơ hội để trở lại nhà họ Vân.
Vân Mộc Thanh vô cùng kích động, còn tưởng rằng nhà họ Vân đổi ý, không thể buông bỏ tình thân nên đặc biệt đến đón cô về nhà.
Nhưng thực tế lại tát mạnh vào mặt cô một bạt tai!
Bọn họ chỉ xem mình như một món hàng giá rẻ, dùng thân thể của mình để cậu cả nhà họ Lý vui vẻ, đổi lấy hợp đồng giá trị mấy trăm triệu!
Mình là người thân của bọn họ, là ruột thịt của nhà họ Vân!
Nhưng hôm nay, bọn họ lại máu lạnh đến mức hoàn toàn không quan tâm đến danh dự và sống chết của mình.
Lúc này, tim Vân Mộc Thanh như bị dao cắt.
“Chị họ, đừng làm như mình cao quý lắm, chị đừng quên năm đó chị vì mang thai trước khi kết hôn, bại hoại gia phong mới bị đuổi khỏi gia tộc!”
“Một người phụ nữ rẻ mạt đến mức không thể tìm thấy bố đứa bé mà giả vờ ngây thơ cái gì, đúng là buồn cười!”
Vân Dũng ngồi trên sofa thoải mái ngắm nghía móng tay của mình, kiêu căng nói:
“Tập đoàn Lý thị có giá trị mấy tỷ bạc, cơ ngơi to lớn. Anh Lý còn là một người ưu tú, người thừa kế thứ nhất của gia tộc, anh ta có thể nhìn trúng chị là may mắn của chị!”
“Anh Lý không tính toán chuyện chị dẫn theo đứa con ghẻ kia, hứa cho chị vinh hoa phú quý, để chị trở thành cô chủ nhà họ Vân cao quý một lần nữa, đây là phúc phận chị tích góp ba đời mới có đấy!”
Cậu ta giễu cợt, hừ lạnh nói: “Cởi quần áo một cái, mở hai chân ra thôi đã có vạn lượng hoàng kim. Cơ hội này không biết bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán kia kìa, gia tộc cho chị cái ơn lớn như thế, chị đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Cút, các người cút đi cho tôi!”
Vân Mộc Thanh vô cùng giận dữ, cô vừa thấy uất ức vừa thấy phẫn nộ, hốc mắt ướt đẫm: “Dù tôi có chết cũng sẽ không gả đi, sẽ không để các người đạt được mục đích đâu!”
“Không lấy chồng? Chuyện này không nghe theo chị được, chuyện nhà họ Vân quyết định đến lượt chị làm chủ à?”, Vân Dũng hoàn toàn trở mặt, vung tay lên: “Trói lại”.
Mấy vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên muốn bắt lấy Vân Mộc Thanh.
“Đừng, đừng có đến đây!”
Một cô gái yếu ớt như Vân Mộc Thanh sao có thể đấu lại mấy người đàn ông to con được, cô hoảng hốt lùi về sau, cầm lấy ấm nước sôi trên bàn trà ném qua!
Ào!
“A…”
Nước sôi nóng bỏng hất thẳng lên mặt Vân Dũng, nóng đến mức muốn tróc một lớp da, khiến cậu ta kêu lên thảm thiết như chọc tiết heo!
“Đồ đê tiện, con mẹ nó, chị dám khiến tôi bị thương hả, ông đây giết chết chị!”
Cậu ta đỏ mắt, xoay cổ tay muốn tát một cái lên má Vân Mộc Thanh!
Cái tát này vô cùng mạnh mẽ, đánh trúng dù không bị huỷ dung cũng sẽ da tróc thịt bong.
Vân Mộc Thanh vô cùng hoảng sợ, gần như tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại!
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, một bóng người trực tiếp đá văng cửa nhà xông vào, Sở Phàm chạy nhanh tới, nắm lấy cánh tay đang vung lên của Vân Dũng.
“Anh… Anh là ai?”, Vân Dũng cảm thấy cánh tay mình như bị một cái gọng sắt khoá lấy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, còn vệ sĩ phía sau thì vô cùng ngạc nhiên.
Tên này vào đây bằng cách nào vậy?
Sở Phàm không thèm trả lời cậu ta, lạnh lùng nói: “Cánh tay này của cậu quá đê tiện”.
“Tôi không thích”.
Vân Dũng giận dữ quát to: “Tên chết tiệt nào đấy, mau buông ông ra, nếu không…”
Răng rắc!
“A…”
Sở Phàm trực tiếp bẻ gãy cánh tay Vân Dũng, cậu ta lại thét lên một tiếng, âm thanh như muốn chọc thủng màng nhĩ.
“Cậu Vân, cậu Vân…”, mấy vệ sĩ vô cùng sợ hãi, vội vàng kiểm tra vết thương cho cậu ta, sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh khắp người…
Giỏi thật, chỉ trong nháy mắt đã làm vỡ tất cả khớp xương ngón tay, cái tay này hoàn toàn tàn phế rồi, dù có Hoa Đà tái thế cũng không thể làm gì được!
Quá tàn nhẫn!
Vân Mộc Thanh trợn to mắt ngạc nhiên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy? Người đàn ông xa lạ này là ai?
“Mẹ, mẹ…”, lúc này, Đan Đan chạy vào từ ngoài cửa, Vân Mộc Thanh thấy thế thì ôm lấy con gái vào lòng.
“Đan Đan, con không sao chứ”.
“Mẹ, con không sao, chú kỳ lạ này là bạn con mới quen, chú ấy nói muốn bảo vệ mẹ, muốn đánh người xấu giúp mẹ”, Đan Đan kéo Sở Phàm, cực kỳ vui vẻ nói.
“Bạn con hả?”, Vân Mộc Thanh hơi giật mình, vừa ôm chặt lấy con gái vừa quan sát Sở Phàm.
Sở Phàm cũng xoay người, bóng hình xinh đẹp đập vào mắt khiến anh ngơ ngẩn.
Cô mặc đồ vest xanh dương nhạt vừa người, làm tôn lên dáng người hoàn mỹ mà thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, khí chất dịu dàng tao nhã lại không mất đi sự gợi cảm của phụ nữ.
Lúc này, vì đối mặt với nguy hiểm nên đầu tóc cô tán loạn, cắn đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy bất lực và bối rối, cực kỳ đáng thương.
“Là cô ấy, thật sự là cô ấy!”, nhìn thấy cô gái ngây ngô trước mặt, trong lòng Sở Phàm có xúc động muốn rơi nước mắt.
Là người phụ nữ này độc thân vì mình suốt năm năm, sinh con đẻ cái vì mình, cũng vì mình mà bị đuổi ra khỏi gia tộc, lưu lạc khắp nơi, chịu đủ chế nhạo và châm chọc!
Trong nháy mắt, Sở Phàm có một xúc động chỉ hận không thể kéo cô vào lòng mình.
“Vân Mộc Thanh, cái đồ đê tiện này, chị to gan ghê nhỉ!”
“Chẳng trách chị không chịu gả cho anh Lý, thì ra là nuôi một tên ăn bám trong nhà!”
Lúc này Vân Dũng đau đớn đứng lên, hùng hổ quát: “Chị dám cãi lại gia tộc qua lại với tên đàn ông lỗ mãng này, còn làm gãy tay của tôi? Chị đợi đó, nhà họ Vân sẽ không tha cho chị đâu!”
“Đợi tôi mách ông nội rồi, hai cái đồ cẩu nam nữ các người, cả đứa con hoang không có bố này đều phải chết hết!”
Đứa con hoang không có bố!
Mấy chữ này không chỉ khiến Sở Phàm vô cùng đau đớn, còn khiến thân thể yêu kiều của Vân Mộc Thanh thoáng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
Sở Phàm xoay người, hơi nheo mắt lại, nếu người quen nhìn thấy vẻ mặt này của anh chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
Chiến thần nổi giận rồi!
Anh chỉ vào Vân Dũng: “Cậu nói lại lần nữa xem?”
“Uy hiếp tôi á? Anh nghĩ mình là ai!”
Vân Dũng khinh thường phun nước bọt, kiêu ngạo khiêu khích, còn cố ý kéo dài giọng: “Đồ con hoang…”
Sở Phàm lập tức xông tới.
Bốp…