Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306: Lý Tiêu Kiều

Sở Phàm và Vân Mộc Thanh ung dung đến muộn, trong phòng khách, Lưu Minh Hà đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn, cả nhà đều đang đợi họ.


“Bố, mẹ, sao bây giờ bố mẹ mới dậy?”


Đan Đan phồng má bĩu môi, vừa ăn canh trứng gà vừa phê bình: “Nếu bố mẹ xuống muộn thêm chút nữa là Đan Đan sẽ chết đói thật đấy”.


Sở Phàm ngượng ngùng sờ mũi, Vân Mộc Thanh nhớ lại sự điên cuồng đêm qua, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ hơn, cô cúi thấp đầu.


Trước bàn ăn, vẻ mặt mấy người đều trở nên tế nhị.


Chu Dĩnh nghịch ngợm nháy mắt, ghé sát lại gần Sở Phàm rồi nói đầy ẩn ý: “Anh, thành công rồi à?”


Mặt Sở Phàm không đổi sắc, anh chỉ âm thầm giơ ngón cái lên thành dấu “ok”.



Ngọn lửa hóng hớt trong mắt Chu Dĩnh càng thêm sáng rực, cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Vân Mộc Thanh, nháy mắt: “Chị dâu, tối qua chị thấy thế nào? Anh em không khiến chị thất vọng chứ?”


“Ăn cơm đi”.


Vân Mộc Thanh hờn dỗi nhét miếng bánh bao vào miệng Chu Dĩnh.


Cô tức giận nhìn chằm chằm Sở Phàm đang thản nhiên ăn cơm, trong lòng thầm mắng tên khốn kiếp này ngàn vạn lần, đều tại tên này giày vò cô cả đêm, hại cô dậy muộn bị lúng túng thế này.


Lần sau tuyệt đối không được… Xuỳ, không có lần sau nữa!


Những suy nghĩ lung tung tràn ngập trong lòng Vân Mộc Thanh khiến lòng cô rối bời, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng như đám mây rực cháy.


“Mẹ, mẹ mau nhìn đi, mặt mẹ còn đỏ hơn mông khỉ trong vườn bách thú nữa!”


Đan Đan như phát hiện ra đại lục mới, cô bé lấy chiếc gương nhỏ ra soi, trông rất vui vẻ.


Trên bàn ăn, mọi người đều không nhịn được bật cười.


Vân Mộc Thanh: “…”


Đây mà gọi là áo bông nhỏ à? Chắc chắn là hàng giả kém chất lượng!


“Con cũng ăn cơm của con đi!”


Một cái bánh bao hấp cũng được nhét vào miệng Đan Đan, khuôn mặt mập mạp của cô bé tròn lên, cực kỳ phẫn uất…


Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí thoải mái và vui vẻ.


Sáng sớm Chu Dĩnh đã dẫn Vân Mộc Thanh và Đan Đan đi mua sắm, cả ba đã hẹn nhau từ trước rồi.


Cặp vợ chồng già Chu Long và Lưu Minh Hà cũng đã hẹn với một số người bạn già ở Yên Kinh, chuẩn bị đi leo núi, ăn cơm, ôn lại chuyện xưa.


Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một mình Sở Phàm nhàn nhã rót trà, xem tin tức buổi sáng…


“Có thông tin cho rằng hơn chục thi thể đàn ông không đầu đã được tìm thấy ở khu mộ ngoại ô phía Tây. Những người biết chuyện cho hay mấy người kia đều là thành viên của hội xã ngầm nào đó ở Yên Kinh, trong số họ có một người là nhân vật cấp cao của hội là Hồ Tài Bắc”.


“Hồ Tài Bắc, nam, bốn mươi ba tuổi, lập nghiệp dựa vào dự án phá dỡ và di dời vào những năm tám mươi, liên quan đến nhiều vụ án bạo hành và gây thương thích, đã bị bỏ tù ba lần…”


Nhìn những bài báo này, Sở Phàm hơi nheo mắt lại.


Những bức ảnh máu me bạo lực đã được làm mờ, nhưng từ vị trí vết thương và tình hình tử vong tại hiện trường, rất rõ ràng nhóm người này đã bị cắt cổ bằng một dao, trực tiếp đứt đầu.


Khắp Đông Hoa, không tới mười người có trình độ kiếm thuật thế này.


Anh lại tình cờ quen một cao thủ kiếm đạo.


“Có lẽ là dấu tích của Ông Bảo”.


Sở Phàm bình tĩnh nói: “Diệt cỏ tận gốc, không giữ lại một người sống thế này cũng đúng là phong cách làm việc của Sở Trí Hậu”.


“Ông ta vẫn như vậy, máu lạnh và vô tình”.


Dù sao cũng có quan hệ máu mủ nên chẳng mấy chốc Sở Phàm đã đoán ra đây là dấu tích của Sở Trí Hậu.


Có lẽ là ông ta nổi hứng đến viếng mộ mẹ, trùng hợp gặp đám người Hồ Tài Bắc đang muốn tìm đường chết nên mới gây ra tin tức lớn như thế.



“Xử lý xong Hồ Tài Bắc cũng tốt, để khi đi tiêu diệt nhà họ Lữ đỡ vướng chân vướng tay, đám tôm tép này cũng khỏi kéo dài thời gian của mình…”


“Nhưng điều bất ngờ là người tiếp quản địa bàn của Hồ Tài Bắc lại là Lý Hải Đăng?”


Sở Phàm đọc các tin tức của thế giới ngầm, có hơi ngạc nhiên.


Tính tình Lý Hải Đăng bộc trực, có nghĩa khí, mấy năm nay luôn thuận buồm xuôi gió trong giới kinh doanh, nhưng lại không chen chân được vào thế giới ngầm, chỉ là chút rắc rối mà thôi.


Hồ Tài Bắc vừa chết, một con cừu béo đã rơi xuống trước mặt ông ta mở ra cho ông ta một con đường có thể bước chân vào thế giới ngầm…


Sở Phàm chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu anh ủng hộ Lý Hải Đăng làm người đại diện thế giới ngầm Yên Kinh như ủng hộ Mã Ninh Nguyên thì sẽ thế nào?


Nhà họ Lữ và hội Thiên Lang sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, chiếc ghế thủ lĩnh thế giới ngầm này ai ngồi cũng là ngồi, sao không tìm một người cho riêng mình?


Anh nheo mắt, cẩn thận cân nhắc được mất, suy nghĩ kỹ càng…


“Reng reng reng…”


Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, trùng hợp chính là Lý Hải Đăng gọi tới.


Sở Phàm mỉm cười: “Anh Lý, tôi đang định tìm anh…”


“Tôi là con gái của Lý Hải Đăng, Lý Tiêu Kiều”.


Ở đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nữ lạnh lùng, kiêu ngạo, cô ta nói với giọng điệu ra lệnh: “Ba giờ chiều nay gặp nhau ở câu lạc bộ Bạch Vũ Yên Kinh, có một số chuyện chúng ta cần phải nói rõ”.


Tút tút tút.


Không đợi Sở Phàm trả lời thì đầu bên kia đã cúp điện thoại, cực kỳ kênh kiệu.


Khoé miệng Sở Phàm gợi lên tia đùa cợt, anh vốn sẽ không chấp nhặt với kiểu phụ nữ này, chỉ lười biếng duỗi lưng một cái, hờ hững nói:


“Con gái của anh Lý, mạnh mẽ hơn người làm bố là ông ta nhiều…”


Dù sao anh cũng đang nhàn rỗi thấy chán nên quyết định sẽ đi gặp Lý Tiêu Kiều, nghe xem cô ta muốn nói gì.


Nơi như Yên Kinh nhân tài ẩn dật, con nhà giàu nhiều vô kể, vì vậy cũng có rất nhiều nơi gọi là “câu lạc bộ cao cấp”.


Nơi đó cho họ tiêu xài, kết bạn, làm nổi bật sự độc đáo và tôn quý của mình, thoả mãn lòng ham hư vinh của đám người đó.


Câu lạc bộ Bạch Vũ là một trong vô số câu lạc bộ cao cấp, gồm có quầy bar, hồ bơi, sân golf và các địa điểm vui chơi giải trí khác, được thiết kế theo phong cách Ý, trong sự khiêm tốn lại thể hiện được sự quý phái, đặc biệt, khác thường.


Ba giờ chiều, Sở Phàm đến câu lạc bộ Bạch Vũ, tuỳ ý tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ly rượu.


Mặc dù không phải giờ cao điểm nhưng cũng có những nam thanh nữ tú ở đây trò chuyện, đánh cầu, bơi lội, bầu không khí rất hoà hợp.


Tất nhiên cũng có một số cô gái xuất thân bình thường, ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ như chim Hoàng yến, đứng trong góc quầy bar hoặc quán cà phê, nhìn các chàng trai qua lại tới lui với ý định có thể tình cờ gặp gỡ rồi kết hôn, từ đó bước vào giới con nhà giàu, thực hiện bước tiến giai cấp trong cuộc đời.


Khi nhìn thấy Sở Phàm, bọn họ đều lộ vẻ khinh thường, thậm chí còn ngẩng cao đầu như mình hơn người khác…







Mặc dù họ bình thường nhưng cũng có sự trẻ trung, xinh đẹp làm vốn liếng, ở ngoài giới cũng được coi là “nữ thần”.


Kẻ nghèo hèn trang phục từ đầu đến chân cộng lại chỉ vài trăm như Sở Phàm chỉ có thể làm “chó” cho họ thôi, còn không có tư cách làm lốp dự phòng ấy chứ.


“Anh là Sở Phàm?”


Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của một người phụ nữ lạnh lùng cao ngạo, một làn gió thơm thổi tới, người phụ nữ có thân hình bốc lửa, quyến rũ, mặc bộ đồ thể thao bó sát, mang theo túi đánh golf ngồi xuống cạnh Sở Phàm.


“Tôi là Lý Tiêu Kiều”.


Mấy cô gái vừa chế nhạo Sở Phàm lúc nãy ở nơi không xa lập tức sững sờ, bằng mắt thường của họ cũng nhìn ra được người phụ nữ này có gia thế và khí chất không bình thường, quần áo thương hiệu nổi tiếng, đồng hồ Patek Philippe cổ điển không nói, chỉ cây gậy đánh golf của cô ta thôi cũng đủ mua một căn biệt thự hạng hai ở Yên Kinh rồi.


Sao tên nghèo rớt mồng tơi này lại quen được nữ thần xinh đẹp, trắng trẻo, giàu có vậy?


Đây, đây là cậu chủ nhà giàu thích giả heo ăn thịt hổ à? Là họ có mắt không thấy Thái Sơn sao?


Thoáng chốc, mấy cô gái đều thấy mất mát và tiếc nuối…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK