“Bố mẹ của em muốn gặp tôi à?”
Dù là Quân thần chinh chiến sa trường đã lâu như Sở Phàm, lúc đối mặt với vấn đề ‘người nhà’, trong lòng cũng không khỏi hơi căng thẳng và lo lắng.
Hơn nữa trước kia anh đã từng nghe cô bé Đan Đan nói, trong năm năm nay, Vân Mộc Thanh và bố mẹ mình không hòa thuận cho mấy, một năm cũng chẳng gặp được mấy lần.
Đây là cơ hội để làm dịu quan hệ giữa bọn họ.
Vân Mộc Thanh gật đầu, gương mặt ửng đỏ, cô khó xử: “Bố mẹ tôi đã biết chuyện trong biệt thự hồi tối hôm qua rồi, tôi nói với người khác rằng anh là bạn trai mới của tôi, bởi thế bọn họ vừa gọi điện thoại, muốn mời anh đến nhà tôi dùng bữa…”
“Chủ yếu là muốn cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi lúc ở trong biệt thự nhà họ Vân hồi tối qua, chăm sóc tôi cả đêm”, đôi mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bởi vì mình chưa cưới chồng đã có thai, sinh Đan Đan nên cô đã trở mặt với bố mẹ, mấy năm nay hai bên giận dỗi nhau nên gần như chẳng liên hệ, nhưng xem ra bố mẹ vẫn còn lo lắng cho mình.
Cô vừa cảm thấy trông đợi vừa cảm thấy khó xử, nhìn Sở Phàm chăm chú rồi nói khẽ: "Anh, nếu như anh không tiện thì thôi cũng được…”
Cô nghĩ rằng vừa bắt Sở Phàm đóng giả làm bố của Đan Đan vừa bắt anh đóng giả là bạn trai của mình thì làm khó anh quá.
“Nhìn ánh mắt của em kìa, ai mà từ chối được kia chứ”.
Sở Phàm cười khẽ: “Đương nhiên tôi phải đi, bố mẹ vợ có lệnh, làm sao không nghe cho được”.
Cô hờn dỗi liếc nhìn Sở Phàm: “Bớt bắt quàng làm họ đi nhé, chúng ta chỉ giả vờ thôi, giả vờ thôi có biết không!”
Trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vẻ, nụ cười trên gương mặt chưa từng tắt.
“Thế thì quyết định vậy nhé, trưa mai chúng ta cùng đi”, Sở Phàm lướt điện thoại rồi hỏi: “À phải rồi, tôi còn chưa biết sở thích của bố mẹ em, lần đầu tiên gặp mặt cũng phải chuẩn bị một ít quà chứ”.
“Không cần phải phiền phức, hơn nữa, hơn nữa mẹ của tôi tương đối soi mói…”
Vân Mộc Thanh hơi lúng túng, cô nói một cách bất đắc dĩ: “Nhưng bố của tôi tương đối ôn hòa, bình thường ông ấy thích uống rượu, nhất là rượu lâu năm, anh mang hai chai theo là được rồi”.
“Được rồi, yên tâm đi”.
Sở Phàm thầm quyết định trong lòng, xem ra phải mang ‘Tây Phong Liệt’ mà mình cất kỹ nhiều năm ấy đến biếu cho bố vợ.
Sáng ngày mai, sau khi đưa Đan Đan đi nhà trẻ, Sở Phàm bèn chuẩn bị đồ đạc, mua một ít trái cây rồi theo Vân Mộc Thanh về nhà bố mẹ vợ.
Vân Mộc Thanh mặc váy xanh nhạt bó, phác họa lên đường nét hoàn hảo, bàn chân trắng trẻo đi đôi giày thể thao, kiểu tóc đơn giản, mái tóc dài như thác nước tự nhiên xõa trên vai, trông giống hệt cô em gái nhà hàng xóm, đơn thuần đáng yêu, xinh xắn vô cùng.
Đúng là hoa khôi thanh tú bước ra từ trước đại học, ai có thể ngờ rằng cô đã là mẹ của đứa bé năm tuổi rồi kia chứ?
Sở Phàm không khỏi cảm khái, dù người phụ nữ lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì vĩnh viễn cũng chỉ là đứa trẻ trong mắt bố mẹ mà thôi.
Anh vẫn mặc đồ thể thao đơn giản như cũ, thoải mái dễ chịu, không phải là anh không chú trọng quần áo mà là người lên đến vị trí như Sở Phàm, những thứ tượng trưng cho thân phận như ‘nhà sang’, ‘xe sang’, ‘hàng hiệu’, ‘đồng hồ hàng hiệu’ đều ấu trĩ như con nít chơi trò đóng giả làm gia đình.
Người đọc nhiều sách ắt sẽ có phong thái của văn nhân. Tay nắm quyền cao thì cần gì phải dùng những thứ bên ngoài để tôn lên thân phận của mình?
“Sở Phàm, chung cư ở gần đây chính là nhà bố mẹ tôi”.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh nhanh chóng đến một ngôi nhà hết sức bình thường, trông giống như chung cư của những năm tám mươi, chín mươi, tường bong tróc, thiết bị cũ kỹ, cũng nằm ở nơi heo hút.
“Nơi này à?”
Sở Phàm cảm thấy hơi ngạc nhiên, anh thấy nhà tổ của nhà họ Vân sang trọng và hoành tráng như thế, cứ nghĩ rằng bố mẹ Vân Mộc Thanh cũng là người lớn trong nhà họ Vân, cho dù nhà bọn họ không sang như nhà họ Vân thì ít nhất cũng là một căn nhà bài trí tinh tế ở vòng hai kia chứ.
Làm sao có thể, sa sút đến mức này…
“Có phải bất ngờ lắm không?”, Vân Mộc Thanh cũng nhận ra sự ngạc nhiên của Sở Phàm, cô thở dài rồi nói: “Ông nội tôi có ba người con trai, chú cả là tổng giám đốc tập đoàn Vân thị, chú ba đi lính, vốn dĩ bố tôi cũng là quản lý cấp cao của Vân thị, tài năng hơn người, tiền của dồi dào…”
“Nhưng vụ tai nạn giao thông mười năm trước khiến cho ông ấy bị liệt nửa người, mất đi hai chân. Kể từ đó, ông ấy không thể không từ chức, tất cả dự án và hợp đồng trong tay đều bị nhóm bác cả phân chia, chỉ có thể dựa vào tiền hoa hồng cổ phần ít ỏi của công ty để sống qua ngày, những thứ đáng tiền như xe, nhà đều bị bán đi để chữa bệnh, bởi thế nhà tôi mới sa sút như thế này”.
Sở Phàm gật gật đầu, anh đanh giọng mà nói: “Bác trai cũng là người số khổ, gặp phải tai ương như thế này trong lúc tài năng tỏa sáng rực rỡ, khó mà tưởng tượng nỗi đau khổ của bác ấy”.
Vân Mộc Thanh cũng buồn bã gật đầu, cô nói: “Sở Phàm, anh đừng nhắc đến những chuyện này trước mặt bố tôi, được không, tôi không muốn làm ông ấy buồn”.
“Được thôi, vợ à”, Sở Phàm gật đầu, anh gọi cô như lẽ đương nhiên.
Gương mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, cô hờn dỗi: “Ai, ai là vợ của anh chứ? Xì, đồ không biết xấu hổ”.
Sở Phàm ăn nói hùng hồn: “Trước mặt bố mẹ của em, đương nhiên diễn kịch phải diễn đến cùng rồi, lẽ nào em muốn để bọn họ nhận ra chúng ta giả vờ thôi hả?”
“Rồi sau đó, bọn họ sẽ tìm lý do để ép em cưới”.
Vân Mộc Thanh gật đầu như có điều nghĩ ngợi, dường như anh nói rất có lý.
“Bởi thế phải nhập vai từ bây giờ”, Sở Phàm cười khẽ, anh nhìn gương mặt xinh xắn ngượng ngùng của cô: “Mau lên, gọi chồng nghe thử xem”.
Anh không thể không thừa nhận, dường như sau khi gặp Vân Mộc Thanh thì da mặt mình càng lúc càng dày.
Lẽ nào đây chính là sức mạnh tình yêu à?
Vân Mộc Thanh tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm một hồi lâu, đến bây giờ mới đỏ mặt, ấp a ấp úng, miễn cưỡng lầm bầm: “Ch… Chồng…”
“Không nghe rõ, em gọi lại lần nữa xem…”, Sở Phàm vẫn còn chưa nghe đã.
Nhưng anh lập tức cảm thấy đôi mắt người phụ nữ bên cạnh toát ra sát khí, vô cùng nguy hiểm.
Bèn thức thời xách quà chạy ngay…
Vân Mộc Thanh vừa tức giận lại vừa buồn cười, cô bực bội giậm chân: “Đồ khốn!”
Mười phút sau, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đến nhà bố mẹ vợ, một căn nhà hai phòng ngủ 80 mét vuông, mặc dù đồ đạc trong nhà đã cũ nhưng rất có phong cách, vừa nhìn đã thấy là người xuất thân từ gia tộc lớn.
“Bố mẹ, con về rồi”.
Vân Mộc Thanh nhìn tất cả những thứ quen thuộc ở đây, đôi mắt cô ửng đỏ, cô kéo tay Sở Phàm rồi giới thiệu: “Đây là Sở Phàm, bạn trai của con”.
Nhớ đến cảnh tượng gọi ‘chồng’ ban nãy, gò má cô không khỏi đỏ ửng, ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô vẫn không thể nào chấp nhận nổi xưng hô mờ ám và bức bối như thế.
Cô vừa cố gắng tỏ vẻ thân mật với Sở Phàm vừa thấp thỏm bất an, thầm nhủ với lòng đừng, đừng có để lộ sơ hở!
May mà cái tâm lý của cái tên Sở Phàm này rất vững.
“Chào bác trai, bác gái”, Sở Phàm lịch sự chào hỏi.
“Mau vào đi, Tiểu Phàm đúng không, thường nghe Mộc Thanh nhắc đến cháu, đúng là nhân tài”, Bố của Vân Mộc Thanh, Vân Gia Mạnh đang ngồi trên xe lăn đọc báo, ông ấy vội vàng chào hỏi Sở Phàm một cách nhiệt tình.
Ông ấy đeo kính gọng vàng, phủ mền ở chân trên xe lăn, trông có vẻ rất nho nhã, giống hệt như giáo sư đại học tao nhã và lịch sự.
Mẹ của Vân Mộc Thanh, Lý Thu Linh, đang ngồi trên ghế sô pha, bà ta lười biếng lật xem vài quyển tạp chí hàng hiệu, nhìn thấy Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đi vào cũng chẳng buồn dịch mông mà chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Bây giờ bà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vóc dáng và dung mạo vẫn được chăm chút rất tốt, trông vẫn còn thướt tha, nét mặt của bà ta có năm sáu phần giống với Vân Mộc Thanh, chỉ có điều đôi mắt ấy có vẻ gian xảo và sắc sảo.
Từ lúc Sở Phàm bước vào cửa, Lý Thu Linh đã liếc nhìn bạn trai của con gái mình, quần áo vỉa hè, cộng lại hết còn không biết được năm trăm tệ hay chưa, cổ tay cũng trống không chứ đừng nói đến đeo chìa khóa xe ‘BWM’ và ‘Mercedes-Benz’ gì đó ở thắt lưng.
Rõ ràng cậu ta chính là đồ khố rách áo ôm điển hình.
Con gái mình cưới loại người như thế này chẳng phải thiệt thòi chết mất sao?
“Mẹ à, đây là trái cây Sở Phàm mua cho mẹ, đều là loại mà mẹ thích ăn đó”, Vân Mộc Thanh thấy mẹ mình có vẻ không vui, cô vội vàng lấy quà từ tay Sở Phàm rồi nói: “Còn có rượu nữa, bố, đây là rượu chính tay Sở Phàm ủ”.
“Ôi chao, Tiểu Phàm, cháu khách sáo làm bác ngại quá”, Vân Gia Mạnh tỏ vẻ nhiệt tình với cậu con rể tương lai Sở Phàm, trông ông ấy rất vui vẻ.
Còn Lý Thu Linh chỉ liếc nhìn ‘quà’ mà Sở Phàm mang đến, bà ta bực bội xua tay rồi nói:
“Để đại trong góc nào đó đi, chiều nay mang cho mấy con chó hoang ở chung cư”.
Ít nhiều gì thì bà ta cũng là con dâu của nhà họ Vân, ban đầu được ăn ngon mặc đẹp, mắt rất tinh. Rượu và trái cây mà Sở Phàm mang đến đóng gói sơ sài, cũng không phải là sản phẩm hữu cơ nhập khẩu, biết đâu chừng cũng là đồ vỉa hè.
Mấy món đồ rách nát này mà cũng có mặt mũi mang đến nhà bà ta à?
Có lần nào cậu cả Lý Tử Duy ghé thăm mà không mang mấy thứ đồ nhập khẩu từ Âu Mỹ, hàng hiệu thế giới, động một tí là hơn mười ngàn tệ, đó mới gọi là quà chứ!
Bà ta lắc lắc đầu, thở dài thất vọng:
Cái tên nghèo khố rách áo ôm này làm sao có thể bì được cậu rể quý nhà họ Lý đây…