Phương Trung xua tay, hơn một trăm người đón dâu phía sau lập tức nổi trống chiêng, đốt pháo, sân sau nhà họ Đường hết sức hỗn loạn.
Mấy người này không phải là đội rước dâu bình thường, đó đều là quân đội riêng cụ Phương huấn luyện. Ai cũng là người có năng lực, trên người họ đều giấu vũ khí, khí thế rất lạnh lùng.
Dường như chỉ cần người nhà họ Đường phản kháng lại, họ sẽ ‘tàn sát’ hàng loạt.
Phương Trung bày ra bộ dạng thách thức, hôm nay cướp dâu, anh ta nhất định phải thắng!
Cả nhà họ Đường đều biến sắc, bắt đầu hỗn loạn.
Đường Phùng trầm giọng nói: “Bố, làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao nữa, mau gả Đường Miên Miên đi thôi, chú hai, não chú bị úng nước rồi à? Không thấy Phương Trung đã tức giận chuẩn bị đánh đấm đến nơi rồi đấy”.
Đường Luân nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng, ông ta chỉ vào Đường Miên Miên mắng: “Đường Miên Miên, bây giờ nhà họ Đường sắp gặp đại nạn rồi, lẽ nào em chỉ vì ích kỷ nghĩ cho bản thân mà đẩy mười mấy người nhà họ Đường chết chung với em à? Sao em ích kỷ thế”.
Đám phụ nữ nhà họ Đường cũng ríu rít chỉ trỏ khiến Đường Miên Miên cắn môi, đôi mắt hiện lên vẻ bất lực và cam chịu: “Bố, con đồng ý, con gả…”
Chỉ là từ “gả” vẫn chưa nói xong thì cánh tay già nua nhưng rất rắn chắc của Đường Việt Quân giữ cô lại. Đôi mắt cụ ấy lóe lên tia sát ý: “Gả cái quái gì, cả đời bố khí phách, chưa từng chịu ấm ức như thế này”.
“Nhà họ Phương ức hiếp người quá đáng, Đường Việt Quân bố cũng không phải người dễ bị bắt nạt, hạ lệnh của bố, người nhà họ Đường lấy vũ khí ra giết cho bố!”
“Bố, chống lại nhà họ Phương là tự tìm chết đấy, bố suy nghĩ…”, sắc mặt Đường Luân tái nhợt, liên tục can ngăn.
Bốp.
Đường Việt Quân tát ông ta một bạt tai, sau đó chỉ vào ông ta rồi mắng: “Cái thứ không có chí khí, Miên Miên là em gái của mày, mày nhẫn tâm nhìn nó nhảy vào hố lửa sao? Tao không có đứa con trai hèn nhát như mày”.
“Bọn mày tưởng bỏ rơi Miên Miên là có thể giữ được nhà họ Đường à? Sai rồi, chúng chỉ sẽ ngày càng lấn lướt cho đến khi bọn mày trở thành con chó của nhà họ Phương. Đường Việt Quân tao thà là chết vì chống lại, cũng không làm chó cho bọn chúng”.
“Còn dám lung lay chí khí, tao đánh mày!”
Đường Luân khiếp sợ run rẩy, không dám lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.
“Con gái ngoan, con yên tâm, dù bố có liều mạng cũng tuyệt đối không để con bị ức hiếp”, Đường Việt Quân nắm tay con gái, vô cùng dịu dàng và kiên quyết.
Đường Miên Miên cảm động: “Bố…”
Cô biết đây là bù đắp mà Đường Việt Quân dành cho cô ấy. Vì bản thân cô mà ông cụ thà đối đầu với tất cả!
Theo lời gọi của Đường Việt Quân, toàn bộ người có máu mặt trong nhà họ Đường tập họp đông đủ, sát khí bừng bừng như có thể xông vào chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phương Trung khinh thường chế nhạo: “Không biết tự lượng sức mình, một lũ tôm tép mà cũng dám giãy dụa à?”
Anh ta vẫy tay một cái, quân đội riêng của nhà họ Phương lao đến như hổ đói.
Ngô Nghĩa cũng cáo mượn oai hùm kích động phất cờ hô: “Xông lên cho tôi, giết chết chúng!”
Có thể đánh bại chủ nhà họ Đường rồi hung hăng giẫm đạp dưới chân, vừa nghĩ đến khiến Ngô Nghĩa kích động không nói nên lời.
Đường Việt Quân là một chiến tướng nhưng cụ ấy đã về hưu nhiều năm, tuổi lại cao. Hơn nữa con cháu nhà họ Đường suốt ngày đắm mình vào những thứ không tốt, sao có thể chống lại một đội quân riêng nhà họ Phương đã trải qua biết bao trận chiến?
Thế nào cũng thấy trận chiến này là trận chiến không đánh cũng biết kết quả.
“Brum brum…”
Đúng lúc này, một chiếc Lincoln hạng sang bỗng đi vào từ cổng nhà họ Đường, nhấn ga brum brum, hơn nữa còn không có ý dừng lại, đâm thẳng về phía đội rước dâu nhà họ Phương.
Tiến về phía trước như một con ngựa chiến đang phi nước đại.
Rầm.
Mấy người rước dâu nhà họ Phương không kịp tránh cứ thế bị chiếc xe tông văng ra xa năm sáu mét, tạo nên một hình parabol tuyệt đẹp, đập người xuống đất phun ra máu.
Uỳnh.
Chiếc xe thương vụ đâm thẳng sang ngang, xe hoa rước dâu, chiêng trống gì đó đều bị tông vỡ nát. Vài người xui xẻo không tránh kịp bị đè dưới gầm xe.
Rầm.
Cuối cùng, một cái xoay đuôi xe đẹp mắt, tao nhã tông vào của hồi môn đắt giá nhà họ Phương đem đến. Trong chốc lát, ngọc châu, thủy phí, trang sức bằng vàng bạc nằm rải rác trên đất, tiền đỏ bay đầy trời, cuối cùng rơi xuống đất.
Chỉ trong vòng ba phút ngắn ngủi, cả đội ngũ nhà họ Phương bị tông đến hỗn loạn.
Mấy người Đường Việt Quân há hốc mồm, chết lặng.
Sắc mặt Phương Trung lập tức trở nên xám xịt, đôi mắt tỏa ra sát khí như sắp ăn mất người đối diện, quát: “Là cái tên khốn nào không có mắt dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây?”
Cạch.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra.
Một bóng dáng trẻ tuổi chậm rãi bước ra khỏi chiếc Lincoln, dáng người thẳng tắp, anh tuấn, khí chất bình thản nhưng cứ như Quân vương hạ phàm.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều sững sờ, ngay cả Phương Trung cũng trở nên cứng ngắc, há hốc mồm.
Cái tên này có khí chất mạnh mẽ quá!
Đường Việt Quân nhìn người thanh niên trước mặt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười. Đường Phùng cũng thở phào nhẹ nhõm như được uống thuốc an thần.
Đường Miên Miên kích động không thôi, cô chạy đến muốn nhào vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông để tìm sự ấm áp và trấn an, nhưng dường như nhớ đến gì đó, cánh tay dang ra lại từ từ bỏ xuống.
“Anh, đến rồi?”, đôi mắt Đường Miên Miên lóe sáng mỉm cười.
“Tôi đến rồi”, Sở Phàm gật đầu.
Chỉ một câu đơn giản như hỏi thăm, như một thông báo, lại như lời hứa hẹn giữa người yêu với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Miên Miên bật khóc, nhào vào lòng Sở Phàm, cảm thấy rất thỏa mãn và ngây ngất.
Không cần bất kỳ hành động nào, không cần bất kỳ lời nói nào.
Anh ấy đến rồi, vậy mình sẽ được an toàn!
Mọi chuyện đều đã có anh ấy ở đây…
Thấy tư thế thân mật của hai người, Phương Trung cảm thấy đau lòng như thể có một cái “sừng” từ trên trời rơi xuống cắm thẳng vào đầu anh ta.
Đôi “gian phu dâm phụ” này xem mình là cái gì? Trong mắt chúng còn có mình không vậy?”
“Cái tên chó chết ở đâu ra mà cũng dám láo xược trước mặt cậu Phương? Mẹ kiếp, mày có đầu óc không vậy có tin tao giết cả nhà mày không?”
Lúc này, Ngô Nghĩa lắc lư cơ thể mập của mình ngạo nghễ bước đến trước mặt Sở Phàm. Ánh mắt hắn lóe lên tia phấn khích, lòng vui như nở hoa.
Hắn vừa đặt chân vào dưới trướng nhà họ Phương, đang sầu lo không có cơ hội thể hiện, không có “công lao” ra dáng thể hiện trước mặt chủ thì tên không biết trời cao đất dày Sở Phàm này lại tự dâng đến cửa.
Dám phá đội ngũ rước dâu của cậu Phương, còn dám ôm người phụ nữ của cậu Phương để anh ta bị cắm sừng? Còn không biết điều tự đến tìm chết!
Vừa lúc có thể dựa vào tên khốn không biết sống chết này để thể hiện một chút trước mặt chủ!
“Tên khốn không biết sống chết, hôm nay ông đây phải dạy dỗ mày đàng hoàng để mày biết chút đạo làm người…”
Gương mặt toàn mỡ của Ngô Nghĩa rung lên, hắn nở nụ cười tàn ác, giơ tay lên định tát Sở Phàm một bạt tai.
Bốp.
Không cần Sở Phàm lên tiếng, La Cường bên cạnh nhanh chóng tiến lên một bước nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay Ngô Nghĩa, cậu ta cười: “Dạy dỗ Long thủ làm người, mày cũng xứng à?”
Dưới ánh mắt vô cùng hoảng hốt của Ngô Nghĩa, năm ngón tay cậu ta dùng sức rắc một tiếng.
“A…”