Vân Mộc Thanh rời khỏi bệnh viện, trên đường đi về phía tập đoàn Vân Thị, lòng cô đầy ắp tâm sự nặng nề.
Mặc dù cô đã sớm có dự cảm, sớm muộn gì Vân Hinh Nhi và bác cả cũng sẽ động tay động chân ép cô từ chức, đuổi cô ra khỏi công ty, nhưng cô không ngờ, chuyện đến nhanh và bất ngờ như vậy.
“Dự án của hội thương mại Tứ Hải vừa hoàn thành, các người đã vội vã muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”, Vân Mộc Thanh hơi mỉm cười tự giễu bất lực, lòng đầy chua xót.
“Vốn dĩ tôi cho rằng, ít nhiều gì các người cũng sẽ niệm tình thân, vốn dĩ tôi cho rằng chỉ cần tôi đủ cố gắng, chỉ cần tôi có thể chứng minh bản thân thì có thể khiến các người nhìn với con mắt khác…”
Bây giờ xem ra, chỉ là một trò cười, một trận giễu cợt.
Bọn họ cứ như vậy mà không chứa nỗi mình, lợi dụng xong thì đá đi không hề do dự, không có chút tình người.
Vân Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, chói mắt lại sáng rực, trong đầu óc hiện lên gương mặt dịu dàng lại cương nghị kia của Sở Phàm.
“Có lẽ, chỉ có anh ấy mới thật sự hiểu mình, yêu mình”.
“Cũng chỉ có anh ấy…”
Chóp mũi Vân Mộc Thanh đau xót, đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lõng và tủi thân, muốn tìm một bờ vai nương tựa và khóc một trận thật lớn.
Cô cầm điện thoại, tìm số của Sở Phàm, nhưng lại do dự không quyết định, không biết có nên gọi cho anh hay không?
Anh đã làm nhiều thứ vì mình như thế, bây giờ cô làm sao nhẫn tâm làm phiền Sở Phàm chứ?
“Vân Mộc Thanh, cố lên, mày làm được!”
Vân Mộc Thanh lau sạch giọt nước mắt trong con ngươi long lanh, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đầy tự tin đi vào tòa cao ốc của tập đoàn Vân Thị.
Mặc kệ bác cả và Vân Hinh Nhi định đối phó với cô thế nào, nhưng Vân Mộc Thanh cô không thẹn với lòng, quang minh chính đại!
Tầng trên cùng, trong phòng họp đa chức năng, dẫn đầu là hai bố con Vân Hinh Nhi, đã có hơn hai mươi người ngồi đó, có nam có nữ, ăn mặc gọn gàng, gần như tất cả cổ đông của tập đoàn Vân Thị đều đã đến đông đủ.
Trong đó phần lớn đều là con cháu của nhà họ Vân, vẻ mặt hiện lên sự mất kiên nhẫn, bọn họ đều là quỷ hút máu không làm mà hưởng, mặc dù dốt nát, nhưng ỷ vào lợi nhuận cổ đông của công ty, vẫn có thể ăn chơi đàng điếm, ngày nào cũng chơi bời gái gú ở câu lạc bộ.
Tập đoàn Vân Thị - con tàu thương nghiệp nhìn thì to lớn nhưng nội bộ sớm đã tan nát, vô cùng thối rữa.
“Két két…”
Vân Mộc Thanh đẩy cửa bước vào, đám người có mặt vốn dĩ đang nói cười, thoáng chốc ngừng lại, mấy chục con mắt đồng loạt nhìn sang Vân Mộc Thanh, mang theo sự bất mãn và chất vấn tra hỏi.
“Vân Mộc Thanh, cô có biết hôm nay là cuộc họp cổ đông không hả? Cô là tổng giám đốc của công ty, không tự mình làm gương đến sớm thì đã đành, mà còn đến trễ cả nửa tiếng, cô làm lãnh đạo như vậy sao?”
Vân Hinh Nhi đập bàn đầu tiên, hùng hổ chất vấn gây khó dễ.
Chị ta ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Vân Mộc Thanh, mặc vest của nhãn hiệu Givenchy, trang điểm đậm, ăn mặc kiểu phụ nữ thành công, vô cùng chói rọi.
“Thảo nào công ty liên tục lỗ vốn mấy tháng, có lãnh đạo như cô thì công ty còn phát triển thế nào được?”
Các cổ đông có mặt đều lên tiếng phụ họa, nói với giọng điệu khó chịu:
“Đúng đó, là tổng giám đốc công ty lại đi họp muộn, đây quả thật là không ra gì, làm lỡ bao nhiêu thời gian của chúng tôi rồi hả? Tổn thất bao nhiêu lợi nhuận đây?”
“Toàn làm hỏng việc, còn ra thể thống gì nữa, công ty thành ra bộ dạng này rồi, tội cô ta không thể tha”.
“Hừ, nếu là cháu gái Hinh Nhi làm tổng giám đốc thì công ty sớm đã kiếm được khối tiền rồi”.
Khóe miệng Vân Hinh Nhi khẽ nhếch lên, càng thêm vênh váo, chị ta sớm đã đánh tiếng, bỏ tiền ra mua chuộc đám cổ đông này.
Hôm nay, chị ta muốn ép Vân Mộc Thanh từ chức, bắt đầu đá cô ra khỏi công ty.
Vân Mộc Thanh không nhìn thẳng vào đám người này mà chỉ hờ hững lên tiếng: “Họp thôi”.
“Vân Mộc Thanh, cô có ý gì? Tôi đang hỏi cô đó”, Vân Hinh Nhi muốn áp đảo tinh thần Vân Mộc Thanh, đương nhiên sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy, chị ta hất cằm, hùng hổ dọa người: “Cô đến trễ lâu như vậy, làm lỡ nhiều việc như thế thì cô phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Vân Mộc Thanh nhướng đôi mày thanh tú, cũng hơi giận dữ, cô lạnh lùng nói: “Muốn giải thích phải không? Được, đám các người, bình thường chẳng phải tên nào cũng lơ là ăn chơi, một tháng không đến công ty được mấy lần, không có chút cống hiến nào cho công ty, tôi cũng chỉ đến trễ một lần thì bắt đầu lấn át không buông tha rồi sao? Có cần lật lại ghi chép chấm công của các người, để ông nội xem thử cống hiến của các người dành cho công ty không?”
Lúc này sắc mặt của đám con cháu nhà họ Vân u ám khó chịu, cô không khách sáo một tay đẩy Vân Hinh Nhi từ trên ghế xuống: “Còn chị, chẳng qua chị cũng chỉ là một giám đốc nhỏ bé, không có tư cách hỏi chuyện của tôi, đây là vị trí của tôi, mời chị tránh ra”.
Vân Hinh Nhi lảo đảo mấy bước, suýt chút ngã nhào, chị ta nổi giận đùng đùng chỉ vào Vân Mộc Thanh: “Cô…”
“Được rồi, họp thôi, Giám đốc Vân Hinh Nhi tìm một chỗ ngồi xuống đi”.
Lúc này, bác cả nhà họ Vân ho mạnh mấy tiếng, ông ta hơi bất mãn liếc nhìn con gái của mình, cố ý gọi chức vị, nhắc nhở chị ta phải lý trí, đừng để Vân Mộc Thanh nắm thóp.
Dù sao hôm nay bọn họ nhất định phải đuổi Vân Mộc Thanh đi, cần gì hấp tấp.
Vân Hinh Nhi chỉ đành xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi tìm một góc ngồi xuống.
Vân Gia Khôi cũng mỉm cười giả tạo, sau đó lên tiếng: “Mộc Thanh à, cháu nhậm chức tổng giám đốc cũng hai tháng rồi, hai tháng này cũng coi như cố gắng đi lên, tận tụy, bác đại diện cho công ty…”
Vân Mộc Thanh xua tay, thẳng thừng ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Bác cả à, những lời khách sáo này thì không cần nói đâu, không phải mọi người muốn đuổi cháu sao?”
“Nếu đây là quyết định của hội đồng quản trị thì cháu không có ý kiến, nhưng cháu chỉ muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì?”, con ngươi sắc sảo của cô lóe sáng, mang theo sự kiên định và sắc sảo: “Rốt cuộc cháu đã làm sai cái gì, rốt cuộc đã gây cho công ty tổn thật nặng nề gì, các người dựa vào đâu mà đuổi cháu?”
Khuôn mặt Vân Gia Khôi u ám và hơi lúng túng.
Ánh mắt của những cổ đông khác cũng tránh né, không dám nhìn thẳng.
Hai tháng này, Vân Mộc Thanh không chỉ lôi kéo đơn hàng tám mươi triệu của hội thương mại Tứ Hải, hơn nữa còn làm việc chăm chỉ, tận tụy, thường tăng ca đến mười giờ đêm, gần như không moi ra được bất kỳ tật xấu gì.
Nhưng sao bọn họ có thể cho phép một người phụ nữ có thai trước khi cưới, bôi nhọ gia phong, bị đuổi ra khỏi gia tộc đến làm lãnh đạo của bọn họ được chứ?
Đó chẳng phải là trò cười cho người ngoài, chẳng phải chứng minh người nhà họ Vân không ai giỏi giang sao?
Vân Hinh Nhi lại ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Dựa vào gì ư? Chỉ dựa vào cô tầm thường vô dụng, không có tài cán thật sự, không xứng với chức vụ tổng giám đốc này!”
“Hai tháng này, lãi ròng của công ty đều thua nặng, đã tổn thất 20% khách hàng và tài nguyên so với năm ngoái, cô là tổng giám đốc, không có chút cống hiến, không tạo ra chút lợi nhuận nào cho công ty, đây chính là lỗi lầm của cô!”
Muốn thêm tội cho người khác thì không sợ không tìm được tội.
Vân Mộc Thanh cũng bị chọc cười: “Vân Hinh Nhi, chị nói câu này phải nhìn vào lương tâm, hai năm nay có tháng nào mà công trạng của công ty không ở tình trạng đi xuống chứ? Những công trình, những dự án kia, tại sao không hợp quy cách, tại sao lại mất khách hàng, trong lòng các người không rõ sao?”
“Còn không phải là những con sâu mọt, những con quỷ hút máu như các người, kém cỏi dốt nát chỉ biết khoa tay múa chân, khiến công ty rối thành một mớ à?”, Vân Mộc Thanh lên tiếng phản kháng có chừng mực:
“Vả lại, công trạng của công ty và doanh thu khách hàng đi xuống, bác cả à, bác là tổng giám đốc của cả tập đoàn Vân Thị, không phải nên gánh vác trách nhiệm hơn sao?”
“Vân Mộc Thanh cháu chỉ là một tổng giám đốc nghiệp vụ, thấp cổ bé họng mà thôi”.