“Nghe nói vị Quân thần của Long Hồn do Sở Trí Hậu phái đi đã đến Tây Dã rồi? Còn bày trò mặc thường phục đi tuần tra, hừ hừ”.
Ngô Trấn Quân ung dung ngồi trên ghế, bưng ly trà Long Tỉnh Tây Hồ, ra hiệu cho Quản Bá Anh ngồi xuống.
Ông ta nói với hàm ý sâu xa: “Trần Phong Hoàng dưới trướng cậu ta cứ mải miết tìm bắt phần tử tham nhũng ở Tây Dã, khoảng thời gian này đã bắt đi không ít người của chúng ta, mất không ít tiền của”.
“Một kẻ trẻ người non dạ, kiêu căng không biết trời cao đất dày thôi mà, không làm gì ghê gớm được đâu, làm gì có tư cách làm lung lay căn cơ của vương gia được chứ?”
Quản Bá Anh ân cần nịnh nọt, khom lưng khuỵu gối châm một tẩu thuốc cho Ngô Trấn Quân.
Nhà họ Ngô ăn sâu bén rễ hơn ba trăm năm, bất kể là triều đại thay đổi hay là thay binh đổi tướng.
Doanh trại kiên cố, binh lính nườm nượp, phủ Bình Tây Vương của nhà họ Ngô từ trước tới giờ vững chãi như núi Thái Sơn, chưa hề lung lay.
Vậy nên, Quản Bá Anh do dự một hồi lâu giữa Sở Phàm và Ngô Trấn Quân…
Cuối cùng, so với Quân thần của Long Hồn vô tình tàn nhẫn chưa từng gặp mặt đó thì vẫn là Bình Tây Vương đáng tin hơn.
Vậy nên ông ta dùng giải pháp hòa bình với Ngô Trấn Quân, trở thành bù nhìn che mắt cho các hoạt động kiếm tiền phi pháp ở Tây Dã.
Ngô Trấn Quân cũng cười ha ha đáp, trong lời nói mang theo vẻ kiêu ngạo: “Người trẻ tuổi lúc nào cũng nghĩ chỉ cần dựa vào nhiệt huyết là sẽ thành công”.
“Nhưng sự đời khó lường, thiên biến vạn hoá là điều bọn họ không bao giờ hiểu được…”
“Vương gia nói đúng”, Quản Bá Anh thấp giọng đáp lại, ông ta trầm giọng nói: “Những ngày này, người mà bọn chúng bắt được chẳng qua chỉ là tôm tép cá nhỏ, cùng lắm chỉ là những công trình ở ngoài mặt sáng, rõ ràng không tiếp xúc được tới nhân vật trọng tâm của chúng ta”.
“Nhưng, có một kẻ tên là Thẩm Vạn Tuyên, gần đây rất kiêu ngạo, còn bày ra một đêm tiệc từ thiện gì đó, mời mười mấy ông lớn trong giới kinh doanh ở Tây Bắc, góp quỹ ủng hộ quân đội được ba mươi tỷ, đứng ra thay mặt quyên góp tiền và vật dụng cần thiết cho quân đội ở tiền tuyến Tây Dã”.
“Hơn nữa, còn bỏ qua quân khu hậu cần của chúng ta mà tới thẳng chỗ của bộ đội tiền tuyến”.
“Hả? Còn có chuyện này sao?”
Ngô Trấn Quân nghe tới ba mươi tỷ thì mắt đã sáng rực, nhưng khi nghe đến chỗ không ghé lại chỗ ông ta mà đi thẳng đến chỗ bộ đội tiền tuyến, lập tức cau mày lại.
Dưới sự khống chế của ông ta, đến bây giờ, khu hậu cần quân đội đã bị nhà họ Ngô hoàn toàn kiểm soát.
Bất kỳ tiền bạc nào được gửi đến cho quân đội, hậu cần, đều bị nhà họ Ngô cắn mạnh một miếng, cắt đi bảy phần trước, còn lại ba phần sau khi qua tay nhiều tên quỷ nhỏ hơn mới được phát tới tay các chiến sĩ tuyến một.
Cách làm lần này của Thẩm Vạn Tuyên không những cắt đường tài lộc của nhà họ Ngô mà còn rất có khả năng chuyện nhà họ Ngô tham ô, ăn chặn tiền của quân đội sẽ bị đưa ra ánh sáng, đây là chuyện lớn đủ sức chọc thủng trời.
Quản Bá Anh thấp giọng nói, trong mắt ánh lên vẻ chết chóc: “Đúng vậy, tôi đã cử đi không ít người đến cảnh cáo Thẩm Vạn Tuyên, thậm chí còn dùng đến sát thủ và thế lực xã hội đen”.
“Không ngờ, lão già này vừa không sợ chết, vừa may mắn hết sức, thế mà có quân đội chống lưng cho ông ta, bây giờ có chơi xấu cũng không được”.
Ngô Trấn Quân ngậm tẩu thuốc, vừa nhả khói thuốc vừa nói: “Không dùng chiêu trong tối được thì chúng ta chơi ngoài sáng”.
“Thẩm Vạn Tuyên không phải tổ chức đêm tiệc từ thiện gì đó sao, ông đi đến đó rồi tìm một lý do bất kỳ để bắt hết cái đám sâu làm rầu nồi canh này”.
“Sau đó nói cho chúng biết, muốn quyên góp cho tiền tuyến cũng được, chỉ định phải quyên góp cho đại doanh trại Phong Đài ở tiền tuyến thì chúng ta mới thả người”.
Quản Bá Anh sáng mắt, cười đáp: “Vương gia anh minh!”
Đại doanh trại Phong Đài là đội quân của Ngô Ứng La, mớ tài nguyên quân sự đó đến tay hắn thì khác gì đến tay nhà họ Ngô đâu?
Ngô Trấn Quân cười ha ha, thoải mái ngả người ra ghế, nheo mắt nói: “Trận chiến lần này chiến càng lâu càng tốt, càng loạn lạc càng hay…”
“Như vậy chúng ta mới kiếm thêm nhiều tiền được, mới có thêm nhiều người đẹp để hưởng thụ, Tây Dã này mới mãi mãi nằm trong tay chúng ta”.
“Hôm qua Ứng La gửi tin đến báo lại thu hoạch được thêm vài người đẹp Tây Hạ nữa, đều là hạng nhất hết, đợi lát nữa ông đi bắt vài người về mà thưởng thức từ từ”.
Quản Bá Anh bất ngờ, kích động nói: “Cảm ơn Vương gia đã ưu ái”.
Thịnh vượng hay lụi tàn, từ xưa đến nay chỉ có người dân là chịu khổ.
Những tên quan chức như bọn họ vẫn ca hát, nhảy múa, chiến tranh loạn lạc và thương vong không ảnh hưởng đến bọn họ…
“Reng reng…”
Ngay lúc đó, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngô Trấn Quân liếc nhìn, cười nói: “Là điện thoại của Ứng La, nhất định là mấy người đẹp Tây Hạ đã đến rồi, thằng nhóc này từ nhỏ đã có hiếu…”
Nhưng một giây sau, trong điện thoại lại truyền ra tiếng kêu gào thảm khốc của Ngô Ứng La.
“Bố, mau, mau đến cứu con, Long thủ muốn giết con!”
Rầm…
Trong đầu Ngô Trấn Quân ầm một tiếng, như sấm sét nổ tung, ông ta đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi, ly trà trong tay cũng rơi xuống đất văng tung tóe.
“Vương gia? Xảy ra chuyện gì vậy?”, Quản Bá Anh kinh ngạc hỏi, từ trước đến giờ dù núi Thái Sơn có sập xuống thì vị vương gia này cũng không thay đổi sắc mặt, ông ta chưa từng thấy Ngô Trấn Quân lo lắng như vậy.
“Đồ thằng ranh miệng còn hôi sữa mà lại dám bắt nạt tao!”
Ngô Trấn Quân gằn một tiếng, vẫy tay: “Người đâu, chuẩn bị quần áo và ngựa, tập hợp quân lính, đến đại doanh trại Phong Đài”.
“Tôi cũng muốn xem thử vị Quân thần của Long Hồn này có dám hỗn láo trước mặt bổn vương hay không!”
Quản Bá Anh hít sâu một hơi, bị dọa đến mức da đầu tê dại…
Hai vị đại thần này sắp đánh nhau rồi ư?
E rằng Tây Dã hôm nay sẽ có máu chảy thành sông…
Nửa tiếng sau, Ngô Trấn Quân đích thân dẫn theo ba nghìn quân tinh nhuệ nhà họ Ngô, tầng tầng lớp lớp mười mấy chiếc xe tải quân dụng, đi thẳng đến đại doanh trại Phong Đài!
Gác cổng đại doanh trại còn đang ngơ ngác không biết lại là ông lớn nào, cho đến khi nhìn thấy Ngô Trấn Quân mặc mãng bào, khí thế hùng hồn thì bị doạ quên cả thở, lập tức nhường đường…
Trời ơi, hôm nay là ngày gì vậy.
Đại doanh trại Phong Đài e rằng sẽ loạn một mớ!
“Bình Tây Vương đến!”
Theo tiếng báo cao giọng, tướng sĩ trong doanh trại đồng loạt đứng dậy, ánh mắt tôn kính nhưng cũng mang theo vẻ sợ sệt.
Chỉ có hai người Sở Phàm và Trần Phong Hoàng vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí không thèm động đậy.
Soạt…
Khí thế Ngô Trấn Quân dồn dập, xông thẳng vào lều lớn, vừa bước vào con ngươi lập tức co rút lại.
“Bố…”
Lúc này, Ngô Ứng La hết sức thảm hại, đầu tóc rối bù, bị đánh đến mức mặt mũi sưng húp, quỳ phịch xuống đất, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Còn đâu thần sắc uy phong lẫm liệt thường ngày của tiểu vương gia.
“Bố, bố đến rồi, cứu con, mau cứu con…”
Ngô Ứng La như thấy cọng cỏ cứu mạng kích động hét lớn, sắp bị doạ tè ra quần.
Hắn sợ thật...
Phù phù phù...
Ngô Trấn Quân cố kìm nén ngọn lửa giận, ông ta trừng mắt cau mày, gào lên với Ngô Ứng La: “Mau đứng lên cho bố, đàn ông nhà họ Ngô sao lại yếu đuối như vậy, hôm nay có bố ở đây, xem ai dám đụng tới con”.
“Không cần biết Long thủ hay ai, nơi này là Tây Bắc, là địa bàn của nhà họ Ngô, của Bình Tây Vương, không đến lượt một người ngoài đến hỗn láo!”
Trong mắt Ngô Trấn Quân hiện lên vẻ giết chóc, nhìn thẳng vào Sở Phàm đang ngồi ngay ngắn đằng trước với ánh mắt sắc lạnh.
Các tướng sĩ sau lưng ông ta toàn bộ đều nắm chặt dao, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị ra tay, chém giết bốn hướng.