Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 85: Hoan nghênh đến nhà mới của chúng ta

Khu biệt thự núi Hải Đường, khu phong cảnh cấp 4A duy nhất ở Giang Bắc, núi non trập trùng, phong cảnh tuyệt đẹp.


Đây cũng là một trong những khu biệt thự đắt tiền xa hoa nhất của cả Giang Lăng, không đến mười căn biệt thự có vườn, toạ lạc trong dãy núi nhấp nhô hơn mười dặm, dù là căn rẻ nhất cũng có giá cao hơn chục triệu.


Càng khỏi nói tới biệt thự Hải Đường Uyển cao cấp nhất được gọi là “căn nhà cao cấp đứng đầu Giang Lăng” kia xa xỉ đến mức nào, núi giả, vườn sau, bể bơi, sân gôn, cái gì cần cũng có, thật sự giống như cung điện của hoàng tử châu Âu vậy.


Hai cô gái Vân Mộc Thanh dẫn theo Đan Đan không biết bị trúng tà gì mà nghe theo lời nói xằng của Sở Phàm, đi vào khu biệt thự núi Hải Đường.


Vừa đến chân núi, nhìn lên cảnh tượng như tiên cảnh này, nhìn thấy biệt thự xa hoa độc đáo xây dựng tựa núi ai cũng đều ngây người, dù là bảo vệ tuần tra cũng mặc đồng phục Armani được đặt may, đeo Rolex năm sáu chục nghìn.



Thế này…


Thật đúng là giàu vô nhân tính mà.


“Sở Phàm, anh chắc chắn nhà anh ở đây à?”, Vân Mộc Thanh híp mắt lại, nghi ngờ nhìn về phía Sở Phàm, cất tếng hỏi: “Nơi này không phải người bình thường có thể đi vào được đâu”.


Khi nãy cô tuỳ ý nhìn thoáng qua, biệt thự ở chân núi còn xa hoa hơn cả nhà tổ “biệt thự Vân Đỉnh” của nhà họ Vân, nhà tổ của nhà họ Vân chính là cơ nghiệp ba đời nhà họ Vân cố gắng mới gầy dựng lên được.


Mà Sở Phàm tuổi còn trẻ lại có căn nhà cao cấp một căn mấy chục triệu? Chuyện này thật sự quá khó tin.


Sở Phàm chỉ cười rất bình tĩnh, sửa lời nói: “Không phải nhà của tôi, mà là nhà của chúng ta”.


Vân Mộc Thanh trợn mắt xem thường, càng thêm chắc chắn tên này cố ý đùa giỡn mình.


Vân Mộc Văn thì tuỳ ý phất tay, cô ấy cười nói: “Chị, nếu anh rể đã dẫn chúng ta đến đây thì chắc chắn sẽ không để chúng ta đi phí công đâu”.


“Dù nhà anh ấy không phải ở đây thì theo bản lĩnh của anh rể, bây giờ mua một căn chẳng phải là được rồi sao”.


Cô ấy không biết lớn nhỏ gác lên bả vai Sở Phàm, trong mắt lấp lánh ánh sao.


Cô ấy đã từng nhìn thấy bản lĩnh của Sở Phàm rồi, đường đường là Tông sư võ đạo đấy, chỉ cần anh phất tay một cái, nhân vật lớn hay đại gia của khu Giang Bắc này còn không chen lấn đến sứt đầu mẻ trán đến tặng tiền cho anh sao?


Vì thế cô ấy không hề lo lắng chút nào, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ cảnh đẹp và không khí trong lành, sờ đầu Đan Đan nói:


“Đan Đan, chúng ta thi đấu được không, xem xem ai chạy lên đỉnh núi trước?”


“Được!”, cô nhóc hưng phấn nhảy nhót, đùa giỡn cùng chạy lên đỉnh núi với Vân Mộc Văn.


“Tiểu Văn, em chậm thôi, nhớ trông chừng Đan Đan, đừng để con bé bị thương”, Vân Mộc Thanh lo lắng la to, nhưng hai đứa nhóc nghịch ngợm kia đã nhanh như chớp chạy mất dạng, không còn thấy người đâu nữa.


Sở Phàm nói: “Nếu đã đến đây rồi thì đi lên xem thử đi, dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta”.


Vân Mộc Thanh tức giận hừ một tiếng, nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ có thể sải bước sóng vai cùng đi lên đỉnh núi với Sở Phàm.


Dọc theo đường đi, tâm trạng vốn hơi lo lắng của Vân Mộc Thanh dần trở nên bình tĩnh vui vẻ hơn.


Vì nơi này thật sự quá đẹp, quá thoải mái, nhìn non xanh nước biếc trên núi, cảnh đẹp của Giang Lăng như thu hết vào đáy mắt.


“Có thể ở nơi này, sống lâu hơn hai mươi năm chắc chắn không thành vấn đề”.


Trong đầu Vân Mộc Thanh xuất hiện suy nghĩ này, không khỏi cười khổ thở dài.


Người như cô sao có thể khát khao loại nhà cao cấp thế này được chứ, với tiền lương một tháng năm sáu nghìn kia của cô, nuôi sống Đan Đan đã rất vất vả rồi, sao mua nổi căn nhà cao cấp mấy chục triệu này được.


Nhóm người nhanh chóng đi lên đỉnh núi Hải Đường, nơi này là đỉnh núi cao nhất của cả núi Hải Đường, khu vực có phong cảnh đẹp nhất.


Cũng là nơi xây dựng căn biệt thự Hải Đường Uyển được gọi là “căn nhà cao cấp đứng đầu Giang Lăng” kia.



Tuy đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi mấy người Vân Mộc Thanh thật sự nhìn thấy biệt thự Hải Đường Uyển vẫn bị nó làm chấn động.


Đây mà là biệt thự cái gì, rõ ràng là một nhà vườn theo phong cách hoàng gia, cả nhà vườn chiếm diện tích gần mười nghìn mét vuông, tràn ngập phong cách nhà vườn Tô Châu kiểu Trung Hoa, có ba cửa vào, đình đài lầu các, vườn hoa núi giả, cái gì cũng có, thậm chí còn có một sân gôn, bể bơi lộ thiên, phong cách cổ kính và hiện đại kết hợp một cách hoàn mỹ, khiến hai cô gái đều trợn tròn mắt.


“Wow, nơi này thật rộng, Đan Đan rất thích”.


Hai mắt cô nhóc toả sáng, kích động không biết phải làm sao, đôi mắt to của cô bé cong thành trăng lưỡi liềm, bàn tay mũm mĩm đung đưa, bắt đầu tính toán sẽ mời bạn tốt nào đến nhà mở tiệc, cuối tuần đi đâu chơi rồi…


“Mẹ, chọn nơi này làm nhà mới của chúng ta được không?”


Nhìn thấy đôi mắt to tràn đầy chờ mong và ngây thơ của con gái, Vân Mộc Thanh vô cùng chua xót, hơi áy náy khó chịu, cô ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “Đan Đan, xin lỗi, bây giờ mẹ không có nhiều tiền như thế, chúng ta không thể ở đây được”.


“Nếu con thích thì phải học thật giỏi, sau này lớn lên kiếm được nhiều tiền rồi thì mua căn nhà này lại, được không?”


“Dạ, được ạ”, cô nhóc hiểu chuyện gật đầu, nhưng vẫn rất ủ rũ, đôi mắt to cũng lộ vẻ buồn bã và thất vọng.


Thấy con gái như thế, Vân Mộc Thanh vừa áy náy vừa chua xót, trách mình không có năng lực, không thể cho con gái cuộc sống con muốn.


Vân Mộc Văn cũng cười cười, ra vẻ thoải mái nói: “Thôi vậy, căn nhà này rộng thế, chỉ có mấy người chúng ta ở cũng rất nhàm chán, vẫn nên tìm một căn thích hợp thì hơn”.


“Được rồi, chúng ta cần phải về thôi”, Vân Mộc Thanh bế Đan Đan đang không nỡ lên, nói với Sở Phàm:


“Đi thôi, nếu không đợi lát nữa bị chủ nhà nhìn thấy lại kêu bảo vệ đuổi chúng ta ra ngoài”.


Sở Phàm lại lắc đầu cười nói: “Không phải chúng ta đã về đến nhà rồi ư, còn đi cái gì?”


Vân Mộc Thanh trợn tròn mắt, Vân Mộc Văn cũng há hốc mồm, ngạc nhiên la lên: “Anh rể… Đừng nói… đừng nói căn Hải Đường Uyển này là…”


Vân Mộc Văn không dám nói ra nửa câu “là của anh nhé” phía sau, vì chuyện này quá chấn động, quá ngạc nhiên, cả cô ấy cũng không dám tin.


Sở Phàm cười nhạt, chỉ tiến lên ôm Đan Đan đang chán nản vào lòng, đi tới trước cổng lớn của biệt thự Hải Đường Uyển.


Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, tràn đầy cưng chiều: “Chỉ cần con gái của tôi thích, không cần phải đợi con bé lớn lên cũng có thể mua nó ngay lúc này”.







“Con gái ngoan, đưa tay con ra mở cửa nào, chúng ta đến nhà rồi”.


“Bố, là thế này sao ạ?”


Đan Đan chớp đôi mắt to ngây thơ, cái hiểu cái không duỗi tay ra, để lên khoá mật mã trên mặt tường đá cẩm thạch…


“Đinh…”


Trên màn hình thông minh nhanh chóng xuất hiện một dấu vân tay biến thành màu xanh lá, sau đó két một tiếng, cửa mở ra.


Đình đài lầu các, nhà vườn xa hoa xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ, mười mấy con cá chép có đuôi năm màu nhảy lên cao bên đá Thái Hồ, tựa như đang nghênh đón chủ nhân đã về!


Hai chị em Vân Mộc Thanh hoàn toàn ngơ ngác, mắt trợn tròn, miệng há hốc.


Đây… Đây thật sự là nhà của bọn họ?!


“Wow, cá nhỏ, cá nhỏ”, Đan Đan vô cùng kích động, hoan hô nhảy nhót chạy vào trong, giơ tay bắt lấy cá chép trong hồ cá, tiếng cười vui vẻ vang lên kéo Vân Mộc Thanh về với hiện thực.


Tất cả chuyện này đều là thật ư? Sao… Sao cô lại có cảm giác như đang nằm mơ thế này.


Sở Phàm tiến tới nắm lấy tay cô, cực kỳ ga lăng nói:


“Cô Vân Mộc Thanh, hoan nghênh đã đến nhà mới của chúng ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK