Tên tóc đỏ kêu rên thê thảm như heo bị chọc tiết.
Ngón tay của hắn bị Sở Phàm bẻ gãy, mười ngón nối liền tim, cơn đau đớn khôn nguôi khiến hắn không rét mà run…
Hắn không kịp phản kháng, Sở Phàm liền tát ‘bốp bốp’ hai bạt tai, một phát đá hắn bay ra ngoài, đánh hắn đến mức mơ hồ mông lung, răng ứa đầy máu, phun ra mấy lần.
“Rác rưởi”, Sở Phàm lạnh lùng nói một câu.
Mọi người ở đây không khỏi cảm thấy ớn lạnh, chàng trai này ra tay thật tàn nhẫn, quá mạnh rồi đó!
“Khốn kiếp, mày dám đánh tao?”
Tên tóc đỏ lảo đảo mấy bước, miễn cưỡng đứng vững, hắn che bên má sưng vù và thở hổn hển.
Theo lời dặn dò của Phương Mẫn, hắn chủ động đến gây chuyện khiêu khích Sở Phàm, vốn cho rằng trừng trị tên vô dụng như vậy thì dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ, vậy mà hắn lại bị tên vô dụng này đánh?
“Khốn kiếp, chuyện hôm nay chưa xong đâu, mày cũng không nghe ngóng thử xem trên mảnh đất Giang Bắc này có tên nào dám đụng vào Tóc đỏ tao hay không?”, tên tóc đỏ nhón chân, vô cùng kiêu căng phách lối.
“Ê…”
Đúng lúc này, đột nhiên có người ở phía sau vỗ vai hắn và gọi một tiếng.
Tên tóc đỏ quay đầu sang, bộ dạng hung tợn, trợn mắt nhìn La Cường: “Mày làm gì đấy?”
Bốp!
La Cường không nhiều lời, thẳng thừng vung cái chai xuống, mạnh mẽ đập lên đầu hắn, trong chớp mắt đầu tên tóc đỏ như nở hoa, máu tươi và mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Cậu ta vỗ tay và nhếch miệng cười: “Tôi dám động vào anh đấy”.
Chết tiệt …
Đám khách mời và đám côn đồ mà tên tóc đỏ đưa đến cũng sững sờ, trợn mắt há mồm kinh ngạc.
Cái gì gọi là mất mặt, đây mới là mất mặt hoàn toàn!
“Đồ khốn, xông lên cho tao, đánh chết hai tên khốn nạn này đi, mẹ nó!”
Tên tóc đỏ thở hổn hển, ôm đầu rồi gào thét dữ dội, mắt đỏ bừng như ăn thịt người!
Tốt xấu gì hắn cũng là ông trùm một phương, mười phút ngắn ngủi tối nay mà hắn lần lượt bị người ta đánh mấy bạt tai, sứt đầu mẻ trán, mẹ nó, nếu truyền ra ngoài thì hắn làm sao lăn lộn được nữa đây.
Hắn vừa ra lệnh, bảy tám tên côn đồ phía sau lập tức hung ác rút ống thép, côn xếp, dao phay các kiểu ào ào xông tới trước.
Mọi người ở đây bị dọa đến mức hỗn loạn, nhất thời rối như tơ vò, trái lại mặt Sở Phàm vẫn thản nhiên, anh đứng vững che chở cho Vân Mộc Thanh phía sau, còn nhàn nhã rót ly rượu, giao tất cả mọi việc cho La Cường.
Cách đó không xa, Phương Mẫn nhìn thấy tất cả, hắn cười gằn kích động.
“Tên tóc đỏ ra tay nhanh thật đấy, mẹ nó, thứ chó má, dám chọc đến tao, lần này tao cho mày chết luôn”.
Phương Mẫn ném tàn thuốc một cách tàn ác, hung hăng giẫm lên mấy cái.
Đám đàn em của tên tóc đỏ đều là kẻ tàn nhẫn trên dao từng nhuốm máu, vô cùng hung tàn, chỉ với tên nhóc Sở Phàm này thì chẳng phải chỉ chưa tới ba phút sẽ bị đánh tàn phế, ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin hắn sao?
Nụ cười của Phương Mẫn càng lúc càng trở nên dữ tợn, vô cùng mong đợi, thế nhưng cảnh tượng tiếp theo, lại khiến nụ cười của hắn bỗng tắt ngấm, trợn mắt há mồm.
Bốp bốp bốp…
Không đến ba phút, đám đàn em của tên tóc đỏ đồng loạt gãy tay gãy chân nằm rạp xuống đất, mặt mũi bầm dập, kêu gào khắp nơi thảm thiết.
La Cường chỉ lắc vai, mặt đầy khinh thường, ngay cả một cọng tóc cũng không hề rơi xuống.
“Sao, sao có thể chứ?”, Phương Mẫn ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rơi xuống, tên nhóc này sao lại mạnh như vậy?
Bản lĩnh này cũng có thể so với một vị võ giả ‘cấp Hoàng’ của Võ Minh nhà họ Phương rồi!
Sở Phàm hờ hững liếc nhìn hiện trường và lên tiếng: “Chậm hơn 4.2 giây so với mong muốn, La Cường, gần đây chú lười tập luyện không ít đấy, tối về tăng thêm năm trăm cái hít đất”.
La Cường lập tức thẳng người, mặt đầy nghiêm túc: “Vâng!”
Khóe miệng mọi người có mặt ở đó đều không ngừng co giật kịch liệt.
Vãi, làm vậy là hoàn toàn không xem đám côn đồ này là người rồi.
“Cạy miệng hắn ra, hỏi cho rõ, là ai sai hắn đến”, Sở Phàm nhấp một ngụm rượu Brandy, con ngươi lóe sáng, mặc dù trong lòng anh sớm đã đoán được tám chín phần, nhưng anh muốn tên đó bị bắt ra trước mặt mọi người, mất sạch danh tiếng.
Tên tóc đỏ khinh bỉ, tư thế hiên ngang: “Khốn kiếp, cho dù mày đánh chết tao thì cũng đừng hòng có được nửa chữ từ miệng tao…”
“Được, vậy tôi đánh chết anh”.
La Cường cười nhạt một tiếng, không nói lời nào, cong gối và dùng sức hung hăng đạp thẳng một phát vào phần dưới – cái chân thứ ba của tên tóc đỏ.
“Hự…”
Tên tóc đỏ kêu rên thảm thiết, con ngươi cũng sắp lồi ra, hắn đau đớn đến mức hắn ôm đũng quần, sống lưng cong lại như con tôm lớn, lăn lộn trên mặt đất.
La Cường mang giày da quân dụng, gót chân cũng khảm tấm thép, cú đá này vừa mạnh vừa tàn nhẫn, khiến tên tóc đỏ chỉ cảm thấy ‘trứng’ của mình sắp nổ tung.
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu ớn lạnh, kẹp hai chân lại theo bản năng, chỉ cảm thấy một cơn đau bứt rứt.
Liên tiếp bị đá bốn năm cú khiến tên tóc đỏ sùi bọt mép, khóc lóc thảm thiết cầu xin: “Tôi nói, tôi nói, xin anh đừng đánh nữa, tôi sai rồi…”
“Là Phương Mẫn, Phương Mẫn bảo tôi đến dạy dỗ anh, tôi chỉ là một tên tay sai mà thôi, tha cho tôi đi…”
Bốp!
La Cương nhíu mày, tung cú đá cuối cùng,
Phương Mẫn thấy vậy, lúc này trong lòng thấp thỏm lo âu, nhận ra tình hình không ổn nên muốn bỏ chạy.
“Chạy ư?”
La Cường cười khẩy khinh bỉ, sau đó bước nhanh về phía đó, giơ bàn tay lên và túm lấy Phương Mẫn rồi ném mạnh xuống đất như ném một con gà.
“Buông tôi ra, anh dựa vào đâu mà bắt tôi, tôi hoàn toàn không quen biết tên tóc đỏ này…”, Phương Mẫn thở hổn hển vẫn còn ngụy biện.
“Phương Mẫn, anh quá đáng rồi đấy!”, Vân Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Sở Phàm chỉ nói ra sự thật anh bị bệnh hoa liễu, vậy mà anh lại ghi hận trong lòng, sai người đến tập kích trả thù ư?”
Lúc này, mọi người lại bàn tán sôi nổi.
“Phương Mẫn vậy mà lại bị bệnh hoa liễu sao?”
“Không ngờ anh ta lại là loại người này, biết người biết mặt không biết lòng”.
“Ghê tởm, đúng là quá ghê tởm, uổng công trước đây tôi còn coi anh ta là nam thần”.
Phương Mẫn bị đám người xung quanh bàn tán phỉ nhổ, khiến hắn không nhẫn nhịn được nữa, tràn đầy căm thù Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
“Không sai, tên tóc đỏ là người tôi sai khiến, tôi không ưa anh đấy, anh làm được gì tôi?”, Phương Mẫn bày ra tư thế ngang ngược, theo hắn thấy loại người chỉ biết dựa vào đám đàn em thô bạo như Sở Phàm thì không đáng lo ngại.
Sở Phàm gật đầu: “Anh thừa nhận là được, anh sai người đến muốn hại tôi, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi đánh gãy một chân của anh, không quá đáng chứ?”
Anh vung tay lên, La Cường lập tức cầm một ống thép đặc, ra sức vung lên và đập thẳng xuống bàn vỡ nát.
Đánh gãy một chân của Phương Mẫn?
Vừa dứt lời, lập tức cả mọi người đều kinh ngạc, toàn bộ đều nhìn về Sở Phàm một cách khó tin.
Lúc này, Lý Thu Linh cũng chen chúc đi ra từ trong đám người, bà ta thở hồng hộc, chỉ sợ Sở Phàm làm liên lụy đến mình: “Sở Phàm, cậu làm cái quái gì đấy, mau thả cậu Phương ra, cậu muốn chết thì đừng làm liên lụy đến chúng tôi chứ”.
Phương Mẫn càng sững sờ, sau đó cười ha ha chế giễu: “Đánh gãy chân của tôi? Chỉ dựa vào anh mà cũng xứng sao?”
“Bố tôi là quản gia nhà họ Phương, tôi là con nuôi của Phương Chấn Khang – ông cụ nhà họ Phương, anh dám động đến tôi ư? Anh có biết đắc tội với nhà họ Phương thì sẽ có hậu quả thế nào không?”
Hắn vênh váo tự đắc, mặt đầy ngông cuồng ra vẻ ta đây, vô cùng hống hách.
Sở Phàm hỏi ngược lại một câu: “Vậy anh có biết chọc vào tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Anh hờ hững vung tay, La Cường lập tức hiểu ý, ống thép trong tay cậu ta hung hăng đập vào đầu gối Phương Mẫn.
Rắc rắc.
Đầu gối chân phải của Phương Mẫn lập tức đứt gãy.
“Hự…”
Một tiếng hét thê thảm vang lên phá vỡ bầu trời đêm…