Phương Vũ Lăng rời đi, dẫn theo Phương Trung và ba nghìn binh lính của ông ta.
Nửa tiếng trước, Phương Vũ Lăng oai phong lẫm liệt, kiêu ngạo ương ngạnh. Nửa tiếng sau, Phương Vũ Lăng mang theo thương tích đấy mình, dẫn mấy nghìn binh lính ủ rũ như chó nhà có tang đã bị đánh bại, nhếch nhác rời đi…
Vở kịch buồn cười như thế, khó tin như thế đấy.
Sở Phàm cũng không ở lại lâu, trò chuyện đơn giản với Đường Việt Quân mấy câu rồi tạm biệt rời đi.
Dáng người cao thẳng kiên cường, khuôn mặt cương nghị ung dung, khí chất cao quý trước giờ chưa từng thay đổi, hình thành sự đối lập rõ ràng với Phương Vũ Lăng.
Nhìn chiếc Lincoln chậm rãi rời đi kia, người của nhà họ Đường ngơ ngác đứng trong sân, tựa như đây chỉ là một giấc mơ vậy…
Nhà họ Đường vẫn là nhà họ Đường như trước, gió nhẹ thổi đến, hoa Hải Đường trong vườn hoa nở rộ phất phơ theo gió, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Mà bọn họ lại hiểu rõ trong vòng nửa ngày, rốt cuộc nhà họ Đường đã thay đổi bao nhiêu, thật sự là đang nhảy múa trước lưỡi dao, suýt chút đã nhà tan cửa nát…
Cũng may còn có Sở Phàm!
Đường Phùng tiến lên trầm ngâm nói: “Bố, Phương Chấn Khang thật sự sẽ tự mình đưa “Long giới hộ quốc” tới, nhận lỗi với nhà họ Đường chúng ta sao?”
Sắc mặt mấy người nhà họ Đường nhanh chóng sáng lên, tỏ vẻ kích động và mừng như điên.
Long giới hộ quốc đại diện cho điều gì không cần nói cũng biết, nếu Đường Việt Quân có thể được trao tặng “Long giới hộ quốc”, không cần phải nghi ngờ, nhà họ Đường nhất định sẽ bay lên cao, trực tiếp chen chân vào tầng lớp nhà giàu có hạng một!
Huống hồ còn muốn Phương Chấn Khang tự mình đưa tới, Sở Phàm rõ ràng là muốn Phương Chấn Khang cúi đầu, ép cụ ta thừa nhận địa vị của nhà họ Đường.
Sau hôm nay, nhìn khắp cả Giang Bắc, nhà họ Đường lâp tức trở nên có một không hai…
Nhưng vấn đề quan trọng là, Phương Chấn Khang thật sự chịu cúi đầu sao?
Đó là ông trùm của khu Giang Bắc đó, muốn cụ ta chịu thua, nói dễ hơn làm.
Đường Việt Quân cũng ưỡn thẳng eo, vô cùng khí phách: “Yên tâm, cụ ta không dám không đến đâu! Trừ khi cụ ta muốn cả nhà họ Phương tan thành mây khói, việc kinh doanh cả đời huỷ hoại trong chốc lát…”
Mấy người của nhà họ Đường khó tin trợn tròn mắt, đồng loạt ồ lên.
Đường Miên Miên thì chớp mắt, cắn môi nói: “Bố, rốt cuộc Sở Phàm có thân phận gì thế ạ?”
Tất cả người nhà họ Đường cũng đều nhìn về phía Đường Việt Quân với ánh mắt khát vọng.
Rốt cuộc là bối cảnh gì có thể khiến Phương Vũ Lăng nắm quyền trong tay phải quỳ xuống cầu xin tha thứ? Có năng lực gì khiến ông trùm Giang Bắc Phương Chấn Khang cúi đầu chịu thua? Có thể khiến cả nhà họ Phương đều chìm trong nguy hiểm?
Đường Việt Quân đứng thẳng người, vừa nghiêm túc vừa cung kính nói một cách vang dội:
“Danh tướng của Tây Dã, Quân thần của Long Hồn!”
Xôn xao…
Chỉ mười chữ này đã lập tức khiến hiện trường sôi trào, con cháu của nhà họ Đường đều cuồng nhiệt mà kích động.
Sinh thời, không ngờ bọn họ lại có cơ hội gặp được quốc sĩ có một không hai, chiến thần thời bấy giờ trong lời đồn!
Đây là vinh dự to lớn ra sao chứ!
…
Đại viện của nhà họ Phương nằm trong đoạn đường hoàng kim tấc đất tấc vàng của Giang Bắc, diện tích hơn ba nghìn mét vuông, có ba lối vào, phong cách lâm viên kiểu Tô Châu, xa hoa có thể so với Vương phủ.
Lúc này, trong một đình nghỉ mát ở vườn hoa, mười mấy nhân vật lớn ăn mặc lộng lẫy đắt tiền, khí thế bất phàm đang vô cùng cung kính lấy lòng, ngoan ngoãn đứng trước mặt một ông lão.
Một ông lão mặc đồ luyện công, tóc bạc mặt hồng hào, thân hình cao lớn đang thành thạo đánh Thái Cực quyền, động tác của cụ ta phóng khoáng nhẹ nhàng, cực kỳ có lực, thỉnh thoảng còn tạo ra tiếng gió, rõ ràng là chân truyền của Thái Cực.
Ông lão chăm sóc sức khoẻ rất tốt, mặc dù đã ở tuổi tám chín mươi nhưng vẫn rất có tinh thần, bước đi như bay, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng hung ác, không giận tự uy.
Phương Chấn Khang!
Ông trùm thống trị khu Giang Bắc gần bốn mươi năm.
Nghe đồn cụ ta nhập ngũ từ khi còn trẻ, một đường đánh đánh giết giết, khoác lên quân phục thượng tướng ba sao, sau đó chuyển sang tham gia vào liên minh võ đạo, trở thành một trong sáu hội trưởng của liên minh võ đạo, lại một tay gầy dựng nên nhà họ Phương giàu có, tạo ra thần thoại nhà họ Phương một tay che trời.
Qua mấy chục năm mưa gió, tính cách của cụ Phương đã sớm vững như bàn thạch, dù là trời sập xuống, cụ ta vẫn có thể vững như Thái Sơn.
Vì vậy mặc dù cấp dưới vẫn luôn báo là cháu của cụ ta bị vả mặt, bị người ta sỉ nhục ở nhà họ Đường, nhưng cụ ta vẫn bình tĩnh, không chút cảm xúc như trước.
Vì người mang báu vật, cho nên mới bình tĩnh, mặc kệ gió đông tây nam bắc.
Đánh xong một bộ Thái Cực quyền, người Phương Chấn Khang hơi đổ mồ hôi, bên cạnh lập tức có người biết điều đưa khăn lên, còn có người vừa mới pha xong một ấm tử sa Lỗ Ban Chương cực phẩm.
“Chuyện của Trung Nhi sao rồi?”, Phương Chấn Khang bưng ấm tử sa, không chút để tâm hỏi.
“Chủ nhà Phương đã đi xử lý rồi, cụ ông cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra kẻ gây ra chuyện này, băm thây tên khốn dám trêu chọc uy nghiêm của nhà họ Phương kia ra!”
Một người trung niên lập tức thề thốt bày tỏ sự quyết tâm.
“Còn trẻ quá hùng hổ, cần phải tôi luyện, chút chuyện nhỏ này mà đã đứng ngồi không yên rồi à?”
Phương Chấn Khang cười ha ha, cụ ta chơi đùa với chim hoạ mi trong lồng chim tinh xảo, giọng điệu bình tĩnh lại cực kỳ kiêu ngạo: “Tuy Phương Chấn Khang tôi không phải nhân vật lớn gì, nhưng tự cảm thấy ở Giang Bắc nhỏ nhoi này, hắt xì một cái cũng sẽ dẫn đến một trận động đất, giậm chân một cái cũng có thể lật trời”.
“Trung Nhi đến nhà họ Đường đón dâu, bị người khác chèn ép khi dễ thật sự vượt ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng không cần phải lo, chỉ cần nói tên của tôi ra, là người hay quỷ cũng phải kính trọng tôi ba phần, Trung Nhi không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cụ ta duỗi ba ngón tay giàu nua ra, cười nhạt nói: “Chưa đến ba ngày, thằng oắt đánh người kia chắc chắn sẽ bị bố mẹ cậu ta mắng, đến nhà chúng ta xin lỗi”.
Mọi người đang có mặt đều có thể thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt kính nể.
“Cụ ông đúng là lòng dạ sâu thẳm, bày mưu tính kế khiến vãn bối cũng thấy mặc cảm”.
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối Giang Bắc đều là của họ “Phương”, đó là thiên hạ của cụ Phương, có thể xảy ra chuyện gì được”.
“Cụ ông uy chấn thiên hạ, tên kia chỉ nghe thấy tên của cụ ông e rằng đã sợ vỡ mật rồi, có khi bây giờ còn đang dập đầu xin lỗi cậu chủ Phương Trung nữa đó”.
“Ha ha, đúng vậy, xem ra lo lắng của mọi người là dư thừa rồi, chúng ta cứ đợi uống rượu mừng đi…
Nghe thấy tiếng nịnh nọt của mọi người, Phương Chấn Khang tỏ vẻ vô cùng đắc ý, mặc dù cụ ta đã nghe những lời nịnh hót thế này mấy chục năm rồi, nhưng mãi vẫn không thấy ngán.
Người, dù sao cũng cần người khác giúp đỡ mới có thể lộ rõ sự mạnh mẽ và cao quý của mình mà…
“Chuyện này cũng nên xử lý xong rồi nhỉ”, Phương Chấn Khang hỏi.
Quả nhiên, quản gia chạy vội tới từ phía xa, cất lời: “Ông chủ, ông chủ…”
Phương Chấn Khang cong môi, vung tay chắc chắn nói: “Mọi người, Trung Nhi đã bình an trở về rồi, theo tôi ngồi vào chỗ, bày tiệc, nghênh đón cháu dâu của nhà họ Vương chúng tôi nào”.
Tất cả mọi người đang có mặt đều vỗ tay chúc mừng, tiếng khen ngợi ùn ùn kéo đến: Cụ ông đúng là đoán việc như thần, uy danh hiển hách, chưa tới mấy phút đối phương đã sợ đến vỡ mật, trực tiếp thả người rồi.
Lúc này, sắc mặt quản gia vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, cậu chủ Phương Trung bị người ta đánh tàn phế rồi”.
Trong nháy mắt, tiếng cười xung quanh biến mất.
Hiện trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!