Mục lục
Chiến Thần Trở Lại – Sở Phàm – Vân Mộc Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 370: Gói nó lại

Crystal Love là cửa hàng đồ cưới cao cấp và toàn diện nhất trong khu resort, có diện tích gần một nghìn mét vuông, tổng cộng năm tầng, cung cấp váy cưới, trang sức, nhẫn cưới và các vật dụng khác dành cho đám cưới, cũng như các nhiếp ảnh gia tận tâm, đội trang điểm, được rất nhiều đôi tình nhân yêu thích.


Trong cửa hàng còn có một chiếc váy cưới “Báu Vật Của Tiệm”, nghe nói là do một số bậc thầy thiết kế có kinh nghiệm mười năm thiết thế, trị giá hơn hai triệu nhân dân tệ, đã giành được rất nhiều giải thưởng.


Sở Phàm dẫn Vân Mộc Thanh và Đan Đan đến cửa hàng, vừa bước vào, nhân viên bán hàng đã lễ phép chào hỏi: “Xin chào, hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách cần gì?”


Sở Phàm cười nói: “Chúng tôi muốn xem thử một chút”.


“Vâng, nếu cần gì thì hãy gọi tôi”, nhân viên bán hàng lịch sự mỉm cười, cũng không quấy rầy gia đình Sở Phàm nữa.



Quần áo và trang sức có sức hút rất lớn đối với phụ nữ. Chẳng mấy chốc, Vân Mộc Thanh Và Đan Đan đều bị thu hút bởi loạt quần áo xinh đẹp và nhẫn kim cương lấp lánh.


Sở Phàm cũng không sợ phiền, để hai mẹ con tùy ý lựa chọn, đối với anh, đừng nói là mua mấy bộ quần áo trang sức, thậm chí mua cả cửa hàng này cũng dễ như trở bàn tay.


Chắc mấy chốc, Vân Mộc Thanh đã bị thu hút bởi thứ đồ trong tủ kính ở vị trí trung tâm, dường như hồn cô bay đi đâu mất, ánh mắt không dời đi chút nào.


Đan Đan cũng chớp đôi mắt to tròn, thốt lên: “Oa, đẹp quá!”


Đó chính là một chiếc váy cưới phong cách Đông Hoa, khác với váy cưới trắng của phương Tây, chiếc váy cưới này giống với vương miện phượng hoàng thời xưa, từ phụ kiện trang trí cho đến đường chỉ thêu thùa, chỗ nào cũng rất đặc sắc.


Phong cách cổ xưa quyến rũ, tạo nên vẻ đẹp độc đáo riêng.


“Mẹ ơi, mẹ mặc nó lên nhất định sẽ rất đẹp”, Đan Đan kinh ngạc hét lên, Vân Mộc Thanh cũng thấy hơi ngại ngùng.


Sở Phàm khẽ cười, hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: “Xin chào, tôi thấy chiếc váy cưới này rất đặc biệt, cô có thể giới thiệu chút được không?”


Mặc dù những chiếc váy cưới trong cửa hàng này đều rất rực rỡ, nhưng đa số đều giống nhau, chỉ khác một vài chi tiết nhỏ. Chỉ có riêng chiếc váy cưới kiểu Đông Hoa này là có vẻ đẹp riêng, khác biệt hoàn toàn so với tất cả những chiếc váy cưới khác.


Nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Anh có con mắt thật tinh tường, chiếc váy cưới này là báu vật của cửa hàng chúng tôi, do ba vị bậc thầy thiết kế thiết kế, sử dụng loại lụa thượng hạng và do mười thợ may lành nghề tỉ mỉ may vá trong ba năm mới có thể làm ra”.


“Đương nhiên giá cũng không hề rẻ. Chiếc váy cưới này chỉ để bán chứ không cho thuê, giá là hai triệu ba trăm tệ, nếu anh thích phong cách này thì tôi có thể giới thiệu cái khác kiểu tương tự”.


Vân Mộc Thanh hơi kinh ngạc: “Đắt vậy sao?”


Nhân viên bán hàng mỉm cười, như thể đã quen với tình huống này rồi.


Hầu hết mọi khách hàng đều bị thu hút bởi chiếc váy cưới này, nhưng sau khi nghe giá, họ lại buồn bã rời đi.


Váy cưới là thứ người ta chỉ mặc một lần trong đời, bỏ ra số tiền bằng mua một căn nhà để mua một thứ như vậy quả thực là quá xa xỉ.


Chưa kể, những thanh niên trẻ tuổi này lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.


Đúng lúc nhân viên bán hàng đang định giới thiệu một chiếc váy cưới khác có phong cách tương tự nhưng giá rẻ hơn cho Vân Mộc Thanh thì Sở Phàm đột nhiên lên tiếng:


“Lấy cái đó, gói lại cho tôi”.


Lần này, đến lượt cô nhân viên bán hàng sửng sốt, cô ta ngạc nhiên nhìn Sở Phàm, thầm nghĩ anh chàng ăn mặc không ra dáng người giàu có này làm sao có thể một lần bỏ ra hai triệu để mua một chiếc váy cưới chứ.


“Thưa anh, anh có chắc chắn là muốn mua chiếc váy cưới này không?”, cô nhân viên hỏi lại.


Khách hàng xung quanh cũng đứng lại, kinh ngạc vây quanh người bỏ ra hai triệu để mua một chiếc váy cưới, đúng là quá giàu có!


Sở Phàm gật đầu: “Chắc chắn”.


So với váy cưới “Nữ Thần Ánh Trăng” anh tặng cho Chu Dĩnh trị giá bốn trăm triệu thì chiếc váy cưới hơn hai triệu tệ này quả thực không là gì cả.


Anh thấy hơi tiếc vì bộ váy cưới “Trái Tim Của Biển” độc nhất vô nhị trên toàn thế giới mà anh đặc biệt đặt thiết kế vẫn chưa hoàn thành xong, nếu không Vân Mộc Thanh mặc vào, nhất định sẽ khiến trời đất tác thành, đẹp không sao tả xiết.



“Vâng, tôi sẽ đóng gói cho anh ngay lập tức”, cô nhân viên bán hàng phấn khích, vui sướng điên cuồng.


Những cô gái xung quanh vô cùng ghen tị, phàn nàn về bạn trai mình, cũng là đàn ông, nhưng tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy?


Vân Mộc Thanh hơi ngượng ngùng và hạnh phúc, trong lòng cô rất cảm động.


Lúc này Đan Đan chạy tới nói với vẻ mặt tự hào: “Bố mẹ ơi, con cũng muốn mặc chiếc váy nhỏ xinh, con cũng muốn chụp ảnh cưới”.


Mặt Vân Mộc Thanh đỏ ửng lên, giả vờ tức giận nói: “Con làm loạn gì đấy”.


Mắt cô nhân viên bán hàng sáng rực và nói: “Thưa anh chị, con gái là kết tinh tình yêu của hai người, chúng tôi có đội ngũ chụp ảnh chuyên nghiệp, nếu như chụp lại chắc chắn sẽ rất ấm áp và hạnh phúc”.


Sở Phàm và Vân Mộc Thanh hơi động lòng, nhưng con gái nhỏ lại nhăn nhó, ôm lấy Sở Phàm tự hào nói: “Cháu không phải là kết tinh của tình yêu gì cả, cháu là người tình nhỏ của bố, cháu cũng muốn chụp ảnh cưới với bố.”


Cô bé tinh quái khiến mọi người đều bật cười.


Cô nhân viên bán hàng bước lên: “Thưa anh, cửa hàng chúng tôi có một chiếc váy công chúa đặc biệt được đặt làm riêng, giá hơi cao một chút, khoảng hơn một triệu, anh xem...”


“Mua”, Sở Phàm phất tay, thể hiện sự giàu có.


“Vâng”.


Cô nhân viên vô cùng phấn khích.


Thật là giàu có và quyền lực! Bán được hai bộ váy này, cô ta sẽ được một trăm nghìn tệ tiền hoa hồng, bằng tiền lương của nửa năm.


Chẳng bao lâu sau, tin tức về việc bán chiếc váy cưới ‘Báu Vật Của Tiệm’ được truyền ra, chủ cửa hàng vội vàng chạy tới, phục vụ Sở Phàm càng thêm nhiệt tình.


Đội ngũ nhiếp ảnh và trang điểm làm việc càng chăm chỉ hơn, không ai dám lơ là.


Một lúc sau, Vân Mộc Thanh mặc chiếc váy cưới mới bước ra, lúc này, cô như tiên nữ bước ra từ trong tranh, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.


Không chỉ khiến Sở Phàm kinh ngạc và ngay cả nhân viên trong cửa hàng cũng chết lặng.







Họ đã chụp không biết bao nhiêu bộ ảnh cưới, gặp vô số cô gái mặc váy cưới, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người xinh đẹp và khí chất như Vân Mộc Thanh.


Ngay sau đó, với sự hợp tác của đội ngũ nhiếp ảnh gia, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, một bộ ảnh cưới đã được chụp xong.


Trai tài gái sắc, hài hòa mà hạnh phúc.


Khiến nhiếp ảnh gia tự hào nói thẳng rằng đây là tác phẩm đáng tự hào nhất trong hai mươi năm làm nghề của ông ta!


Mong ước của Vân Mộc Thanh đã thành hiện thực, đầy kỳ vọng và hạnh phúc.


Sở Phàm nhìn hai mẹ con vui vẻ như thế liền bật cười.


Lúc không khí đang tràn đầy sự vui vẻ thì đột nhiên cách đó không xa truyền đến giọng nói không vui của một người phụ nữ:


“Cái gì? Bảo vật của tiệm bị người ta mua mất rồi ư? Chuyện gì vậy, chẳng phải hôm qua tôi đã nói là đợi tôi một ngày sao, hôm nay tôi sẽ cầm tiền đến lấy nó”.


“Hôm nay tôi vội vã đến đây, cô lại nói với tôi là bán mất rồi, cô có ý gì hả? Gọi ông chủ của các người ra đây!”


Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông lông mày rậm, mặc vest, đi giày da, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho các người biết, nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ không để các người yên đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK