Người đàn ông tự xưng là Phương Vũ Lăng kia dẫn theo ba nghìn binh lính xộc thẳng vào nhà lớn họ Đường. Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng trở nên rối loạn và mất trật tự vô cùng.
Phương Vũ Lăng luôn mồm chửi tục, thấy chướng mắt người họ Đường nào cũng đều mặc kệ già trẻ trai gái mà rút roi ra quật tới tấp khiến họ trầy da tróc vảy, máu chảy đầm đìa.
Thế hệ con cháu nhà họ Đường chưa bao giờ chứng kiến cảnh hàng nghìn binh lính mặt đằng đằng sát khí, vũ trang đến tận răng thế này bao giờ. Đứa nào đứa nấy đều sợ mức hồn vía lên mây, ngã bệt xuống đất.
Ngay cả Đường Việt Quân cũng biến sắc, đứng phắt dậy.
"Phương Vũ Lăng, anh đừng có mà làm càn, đã dẫn người vào nhà thờ tổ họ Đường mà còn dám ra tay đánh người? Hôm nay anh mà không giải thích rõ ràng thì ngày mai tôi sẽ kiện anh lên tòa án binh!"
Phương Vũ Lăng là nhân vật đại biểu cho phái chủ chiến nhà họ Phương, được thăng lên hàng Tướng sau vài trận chiến, tác phong vừa thô bạo lại ngang ngược, có thể nói là không sợ trời không sợ đất khắp khu Giang Bắc.
Tính tình Phương Trung thành ra như ngày hôm nay cũng có một nửa nguyên nhân nằm ở bố anh ta.
Phương Vũ Lăng cười một tiếng khinh miệt, vung roi lên: “Đường Việt Quân, tôi đây còn chưa tìm ông tính sổ đấy. Con tôi bị người đánh trên địa bàn nhà họ Đường của ông, ông định giải quyết thế nào đây?"
Tuy Đường Việt Quân hơn Phương Vũ Lăng đến hai mươi tuổi nhưng chức vị cả hai lại ngang nhau. Hơn nữa, Phương Vũ Lăng đang tuổi sung sức, tay nắm binh quyền, vì vậy không thèm nể nang gì Đường Việt Quân.
"Hung thủ còn đang đường hoàng dùng trà tại ghế trên nhà họ Đường nên đừng nói rằng chuyện này không liên quan đến các người”.
Ông ta quắc đôi mắt dữ tợn về phía Sở Phàm cách đó không xa, đồng thời cũng phóng ra khí thế khổng lồ như hổ dữ vồ về phía anh.
Người từng đánh trận như Phương Vũ Lăng sở hữu khí thế được trui rèn từ núi thây biển máu, chỉ lộ ra một chút thôi đã khiến bọn con cháu họ Đường sợ vỡ mật.
Nhưng Sở Phàm vẫn không hề biến sắc, vẫn tiếp tục nhàn nhã đánh cờ. Khí thế từ Phương Vũ Lăng còn chưa chạm được đến anh đã tan thành mây khói.
"Thằng nhóc này không tầm thường”.
Đồng tử Phương Vũ Lăng rụt lại, toát ra vẻ kiêng kỵ và chăm chú.
Trong mắt ông ta, Sở Phàm tựa như đại dương mênh mông, nhìn thế nào cũng không thấu, đoán thế nào cũng không ra. Đại dương thoạt nhìn thì tĩnh lặng nhưng lại ẩn giấu sức mạnh long trời lở đất dưới đáy biển.
Thú vị lắm.
"Bố!"
Đúng lúc ấy, Phương Trung đang phải quỳ gối với đôi chân đẫm máu vì bị đánh xuyên qua bỗng thét lên.
Anh ta thấy bố mình như thấy cứu tinh, kích động đến mức rơi nước mắt, gào đến khản cố: “Bố ơi, cứu con, cứu con với...”
Thấy dáng vẻ thê thảm của con trai, trên trán Phương Vũ Lăng nổi gân xanh, chỉ hận không thể ra tay tàn sát để hả cơn giận.
Cậu cả nhà họ Phương vùng Giang Bắc, con trai của Phương Vũ Lăng ông ta sao lại phải chịu nhục nhã ê chề như thế này?
Nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn.
Dù sao Phương Vũ Lăng cũng là Tướng quân với sự kiên nhẫn được rèn luyện từ những năm tháng chinh chiến nơi sa trường, làm sao có thể tùy tiện hành động theo cảm tính? Chừng nào còn chưa nhìn thấu bối cảnh và lai lịch của Sở Phàm, chừng ấy ông ta còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Cậu là 'anh Sở' của tập đoàn Phàm Vân đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu. Tôi phải thừa nhận, có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Giang Bắc, khiến bọn Trương Thanh phải muối mặt tháo chạy cũng xem như có chút bản lĩnh...”
"Nhưng cậu thật sự không nên đụng vào nhà họ Phương!"
Đôi mắt nheo lại, Phương Vũ Lăng ngẩng mặt tuyên bố: “Tôi đ*ch quan tâm cậu là thần thánh phương nào, có thế lực nào chống đỡ sau lưng. Giang Bắc này là địa bàn của họ Phương, ông trời có đến đây cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu cho tôi!"
"Cậu dám đụng đến con tôi tức là dám đụng đến nhà họ Phương, chính là kết thù sống mái”.
Nghe những lời này, sắc mặt Đường Phùng trầm xuống, Đường Miên Miên cũng biến sắc, tay chân lạnh ngắt.
Xem ra Phương Vũ Lăng tuyệt đối sẽ không buông tha họ, mà sẽ đeo bám việc này đến cùng.
Bỗng nhiên Sở Phàm ngẩng đầu lên, hờ hững hỏi: “Nhà họ Phương ghê gớm lắm sao?"
Người này...
Mọi người ngây ngẩn.
Đồng tử Phương Vũ Lăng rụt lại, rồi ông ta hả họng cười to: “Tôi nói cho cậu biết, một nửa trong số hai trăm sĩ quan vùng Giang Bắc là học trò của cụ nhà chúng tôi. Nhà họ Phương có cổ phần trong bảy mươi trên tám mươi công ty sở hữu tài sản vượt qua một tỉ tệ tại Giang Bắc. Nửa vùng Giang Bắc này chính là địa bàn của họ Phương, cậu nói xem nhà chúng tôi là gì?"
"Một tay che trời”, ngón tay nhịp nhẹ lên mặt bàn, Sở Phàm đưa ra một lời đánh giá chính xác.
Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt điên cuồng không chịu khuất phục cho dù đang phải quỳ xuống của Phương Trung, hạ giọng hỏi: “Vì vậy các người có thể ép cưới con gái nhà lành? Chỉ cần các người muốn, cô ấy cho dù có muốn hay không cũng phải ngoan ngoãn làm dâu nhà họ Phương các người sao?"
Đường Miên Miên mím chặt môi, trên gương mặt là sự căm phẫn và không cam lòng.
Phương Vũ Lăng cười nhạt một tiếng, nói với vẻ hiển nhiên: “Có thể làm dâu nhà họ Phương chính là vinh hạnh của bọn họ! Nhà chúng tôi ban cho chúng cơ hội quý báu như vậy, chúng phải biết ơn mới đúng”.
"Làm vợ của cậu chủ nhà họ Phương, trở thành bà chủ tương lai của họ Phương, đây chính là phúc tám đời mà không phải ai cũng có được chứ còn gì nữa?"
"Đ*o!”, Đường Miên Miên thẳng thừng mắng chửi: “Bà đây đ*o cần phúc của các người, ai thích thì cho người đó đi!"
Bốp
"Hỗn xược, cô dám nói chuyện với người lớn như vậy à?"
Phương Vũ Lăng nhướng mày rồi vung chiếc roi ngựa trong tay. Ống tay áo Đường Miên Miên lập tức rách toác, một lằn đỏ rực hiện lên trên cánh tay trắng trẻo của cô.
"Một roi này là để cô biết thế nào là quy củ”.
Đường Miên Miên kêu lên rồi nghiến răng trong sự căm tức. Người nhà họ Đường cũng càng thêm phẫn nộ nhưng không ai dám lên tiếng.
Sở Phàm tựa như không nhìn thấy những việc này, chỉ khẽ nheo mắt, tiếp tục hỏi Phương Vũ Lăng: “Vì vậy các người có thể xem thường phép nước? Có thể tùy ý giẫm lên ranh giới của luật pháp, không xem ai ra gì ư?"
"Phép nước? Luật pháp?"
Phường Vũ Lăng bật ra một tiếng cười khinh miệt, nhìn Sở Phàm như nhìn một kẻ đần độn: “Cậu Sở à, đã đến nước này rồi sao cậu vẫn còn ngây thơ đến vậy? Luật pháp chỉ là thứ để ràng buộc lũ dân đen ở tầng dưới chót, là gông xiềng chúng tự đeo lên chân mà thôi. Nó chẳng là cái thá gì với tôi cả!"
"Suốt bao đời qua, từ khi nào mà vua chúa giết người phải đền mạng? Nực cười, quá sức nực cười!"
Ông ta lạnh lùng tuyên bố: “Ở Giang Bắc này, nhà họ Phương chính là phép tắc, nhà họ Phương chính là nước. Kẻ nào không nghe chính là tạo phản, là chống đối pháp luật!"
Sắc mặt người nhà họ Đường vô cùng khó coi. Lời này của Phương Vũ Lăng tuy chói tai nhưng chính là sự thật.
Nhà họ Phương một tay che trời, Giang Bắc đã sớm trở thành vùng đất riêng do họ quản lý, thành vườn hoa sau nhà cho họ dạo chơi rồi.
"Hiểu rồi”, Sở Phàm gật đầu rồi thở dài như vừa giải quyết xong khúc mắc trong lòng.
Phương Trung cho rằng anh cuối cùng đã chịu nhận sai, bèn điên cuồng cười lớn: “Thằng khốn, bây giờ biết sợ rồi chứ gì? Tao sẽ xé xác mày thành trăm mảnh, chém mày thành thịt vụn! Dám đụng tới tao hả, mày sẽ phải nhận lấy kết cục thảm k...”
"A a a a a!"
Chữ "khốc” còn chưa dứt, giọng nói của anh ta đã biến thành một tiếng tru thê lương xé nát yết hầu. Tay Sở Phàm vung lên, toàn bộ đầu gối Phương Trung lập tức vỡ vụn, máu tươi túa ra, xem như hoàn toàn không có khả năng cứu chữa.
Sở Phàm thong dong nói: “Còn trong mắt tôi, nhà họ Phương các người chẳng là cái thá gì cả”.
"Phế đi một chân của con ông, cũng cho ông biết thế nào là quy củ”.