“Cái, cái gì…”
Nhóm ông lớn Mã Minh Nguyên cùng với đám người Vân Mộc Văn đều sững sờ, gương mặt toát ra vẻ mừng rỡ.
Đến Mộ Dung Thích còn thua Trần Xung, không ngờ lại bị phế bởi một ngón tay của Sở Phàm.
Không ngờ võ công của Sở Phàm lại mạnh đến thế.
“Hay, đánh hay lắm, ha ha, Bộc Hải tôi tâm phục khẩu phục!”
Bộc Hải, người có thành kiến nhiều nhất với Sở Phàm, lại là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, gương mặt toát ra vẻ kính phục và kích động.
Bọn họ luôn kính phục kẻ mạnh từ tận đáy lòng.
“Cậu, cậu ta có còn là võ giả lục phẩm không thế? Sao lại yếu ớt nhưng tờ giấy trắng trong tay thằng nhóc này thế”.
Mộ Dung Thích cũng há hốc miệng mồm, lão sững sờ.
Đến lão còn chẳng phải là đối thủ của Trần Xung, nhưng anh ta còn không đỡ được một chiêu của Sở Phàm mà đã bị đánh tàn phế, lão ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
“Thời nào cũng có nhân tài xuất hiện, già rồi, già mất rồi”.
Mộ Dung Thích thở vắn than dài, không khỏi nhớ đến ban nãy lão còn tự đánh giá mình quá cao, làm ra dáng cao nhân thế hệ trước, hùng hồn khoe khoang bản thân trước mặt Sở Phàm, kêu người ta học theo mình.
Bây giờ, lão có vẻ rất lúng túng và hối hận, gương mặt già nua đỏ bừng, cảm thấy nhục nhã và hổ hẹn, chỉ mong có thể khoét đất chui quách vào cho xong…
Trên lôi đài, Sở Phàm hờ hững phất tay áo, lòng anh hết sức bình thản, tựa như chỉ mới vừa làm một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể gì.
Anh chỉ bình tĩnh nhìn đại sư Ngô, lông mày khẽ nhíu lại, anh cảm nhận được một hương vị đáng ghét toát ra từ người ông ta.
“Sao lại như thế, không ngờ thằng nhóc này lại mạnh như vậy?!”
Chu Kiến Hòa ở phía đối diện cũng đứng bật dậy, ông ta ngạc nhiên đến mức điếu xì gà cũng rớt cả luôn rồi.
Vốn là một trận đấu chắc chắn phần thắng, đột nhiên lại có biến số, khiến cho ông ta cảm thấy thấp thỏm bất an.
“Ông chủ Chu, không cần phải hoảng hốt, có tôi ở đây, bọn họ không làm gì được ông đâu”, vào lúc này, đại sư Ngô - ông lão gầy gò luôn nhắm mắt nghỉ ngơi ấy, mở bừng mắt ra.
Ánh mắt ông ta rất sắc sảo, gương mặt gầy gò ánh lên nụ cười, trông giống hệt như một con ác quỷ, ông ta nhìn Sở Phàm trân trân rồi nói: “Không ngờ ở một nơi nhỏ bé như Giang Lăng mà còn có cao thủ như cậu, đúng là niềm vui bất ngờ”.
“Ha ha, đã hai mươi năm nay tôi chưa từng đánh hết sức mình, hôm nay được nhìn thấy thần thông tối cao của tôi, đó là vinh dự của cậu”.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể gầy còm của đại sư Ngô đã đến góc lôi đài, đứng trước mặt Trần Xung đang nằm bẹp trên mặt đất, ông ta giơ cánh tay nhăn nheo ra tóm lấy anh ta.
“Đừng, đừng mà, xin thầy…”, đột nhiên Trần Xung ý thức được điều gì, gương mặt trở nên trắng bệch, anh ta gào thét thảm thiết, liều mạng phản kháng.
Đại sư Ngô không hề ngừng lại, ông ta nhếch môi cười, để lộ ra hai hàm răng nhọn hoắt.
Rồi sau đó, không ngờ ông ta lại cắn cổ Trần Xung.
“Á…”
Tiếng gào rú thê thảm của anh ta làm tất cả mọi người chấn động, Sở Phàm nhíu mày lại, đám ông lớn như Mã Minh Nguyên đều cảm thấy rùng mình sợ hãi.
“Ông, ông ta đang hút máu Trần Xung à?”
Trần Xung vùng vẫy không đến mười mấy giây đã mất đi sinh mệnh, còn đại sư Ngô lại lau đi vết máu bên khóe môi của mình rồi gầm lên một tiếng.
Rắc rắc!
Dường như xương cốt trên người ông ta có sinh mệnh vậy, chúng biến to lên, cơ bắp và làn da trên người nhanh chóng phồng như quả bóng.
Có thể dùng mắt thường để nhìn thấy được, đại sư Ngô từ một ông lão lưng khòm chưa đến một mét sáu giờ đã cao hơn một mét tám lăm, dáng người rắn chắc vạm vỡ, còn cao hơn Sở Phàm nửa cái đầu.
Chỉ có điều gương mặt ông ta vẫn đầy rẫy nếp nhăn, già cỗi đẫm máu tanh, tựa như ác quỷ đến từ địa ngục…
“Khà khà, người nhìn thấy thần thông của tôi đều phải chết, hôm nay tôi sẽ dùng máu tươi của các người để làm lễ tế ngài Thánh chủ!”
Đại sư Ngô nở nụ cười như ác quỷ, khiến cho nhóm ông lớn như Mã Minh Nguyên đều biến sắc, sợ hãi tột cùng.
Hút máu người, cơ thể cao lớn hơn, chuyện này đã làm thay đổi tam quan của bọn họ hoàn toàn.
Ông ta đúng là một con quái vật, một tên ác quỷ.
“Mau lên, nổ súng đi, bắn chết ông ta!”, Mã Minh Nguyên nghiêm giọng quát mắng, ông ta vội vàng kêu đàn em nổ súng.
Mặc dù việc giang hồ phải giải quyết bằng cách của giang hồ, tùy tiện nhúng tay vào chuyện trên lôi đài là vi phạm quy tắc, sẽ bị cả thế giới ngầm phỉ nhổ.
Nhưng quy tắc là do con người đặt ra, lão già đó là một con quái vật, không giết chết ông ta thì không biết ông ta có cắn chết mình ngay không?
Đùng đùng đùng!
Bộc Hải lập tức rút súng ra, nổ liền bảy tám phát.
Bây giờ là thời đại của vũ khí nóng, đến võ giả đáng gờm nhất cũng không thể đọ lại đạn dược được.
Nhưng rồi, viên đạn bắn vào người đại sư Ngô lại giống hệt như bắn vào miếng sắt, vang lên tiếng ‘keng keng keng’ khi kim loại bị va đập, tia lửa xẹt ra khắp bốn phía, bị dội ngược ra ngoài.
Viên đạn chỉ để lại vết xước trên làn da của ông ta.
“Không, không ngờ ông ta có thể chống được đạn?”, Bộc Hải hít sâu một hơi khí lạnh, tất cả mọi người ở đây đều trố mắt.
“Chỉ là một đám tép riu mà cũng vọng tưởng phá thần công của tôi à?”, đại sư Ngô nhếch miệng cười, rồi sau đó, ông ta cầm vài viên đạn dưới mặt đất lên, vung tay ném đi, làm ấn đường của vài tên đàn em bên cạnh Mã Minh Nguyên toác ra lỗ máu, chết thảm ngay tại chỗ.
“Ha ha ha, hay lắm, đại sư Ngô, giết, giết hết bọn chúng cho tôi!”, Chu Kiến Hòa hoàn toàn điên cuồng, ông ta phá ra cười sằng sặc.
Còn Mộ Dung Thích lại giống hệt như nhìn thấy quỷ, ông ta kinh ngạc vô cùng: “Tông sư, không, không ngờ ông ta lại là bán bộ Tông sư!”
Cửu trùng thiên trong võ đạo, mỗi bước đều là một quan ải hiểm trở.
Từ nhất đến tam phẩm là võ giả Minh kình, mỗi tay năm mươi kí, mạnh khỏe hơn người, sức mạnh thể hiện ở gân cốt.
Từ tứ đến lục phẩm là võ giả Ám kình, ám kình đã sinh sôi trong cơ thể, giống như bốn lạng đẩy ngàn cân của Thái Cực, vừa sử dụng đến nội kình, sức mạnh ngàn cân đã tuôn ra.
Từ thất đến cửu phẩm là võ giả Hóa cảnh, cũng là Tông sư võ đạo mà mọi người thường nói.
Người như thế đã trở thành rồng thần trên trời, lên đến đỉnh cao trong giới tập võ, nội kình tỏa ra xa vài mét, giết hết tất cả mọi người trong phạm vi trăm bước chân, dù là cánh hoa hay chiếc lá đều có thể giết người, dù là trúng đạn cũng chẳng hề hấn gì cả!
Còn đại sư Ngô đây, thực lực của ông ta đang nằm giữa lục phẩm đỉnh phong và thất phẩm, thường nói là bán bộ Tông sư.
Mặc dù không đáng sợ đến mức tỏa nội kình ra ngoài, trong trăm bước chân không còn người sống như Tông sư, thế nhưng có nội kình hộ thể, viên đạn bình thường chẳng thể làm gì được ông ta.
Vừa nghe thấy thế, rốt cuộc thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, không ngờ đại sư Ngô lại đáng sợ như thế.
“Vây, vậy còn anh Sở thì sao, có thể đánh thắng ông ta không?”, bây giờ Vân Mộc Văn cũng căng thẳng vô cùng, giọng nói của cô ấy run run.
“Lành ít dữ nhiều”, Mộ Dung Thích thở dài thườn thượt, bán bộ Tông sư thì cũng là Tông sư kia mà.
Đến bây giờ lão cũng chưa từng nghe nói có người nào đánh thắng nổi Tông sư.
Tâm trạng của đám người Mã Minh Nguyên đều suy sụp, gần như là tuyệt vọng.
“Đúng thế, các người cũng có chút kiến thức đấy, không ngờ lại nhận ra tôi là bán bộ Tông sư, tiếc rằng với thần thông của tôi đây, con sâu cái kiến như các người có phá giải nổi không?”, đại sư Ngô nhếch miệng cười, trông có vẻ hung ác vô cùng.
Vào lúc này, ánh mắt Sở Phàm lấp lánh, anh nhìn đại sư Ngô trước mắt mình vài giây rồi lập tức hiểu ngay, anh cười lạnh.
Hóa ra là thế!
Chỉ là chó nhà có tang may mắn trốn thoát khỏi Thánh điện mà thôi!
Ba năm trước, một mình anh chém chết bảy vị Vương trong Thánh điện, giết chết Ma Vương Satan, rốt cuộc thì vẫn để vài con cá con tôm may mắn lọt lưới, gây họa cho nhân gian.
Ví dụ như lão già trước mặt đây.