Sắc mặt Thẩm Thiên xám như tro tàn, cả người sắp nghẹt thở.
Người ức hiếp vợ con mình, bị mình sai người đến dạy dỗ một trận lại là anh Sở à?
Chuyện, chuyện gì đây?
Thẩm Thiên không dám tin vội mở tấm ảnh của Sở Phàm mà Triệu Thu gửi đến, nhìn kỹ và đối chiếu mười mấy lần với “anh Sở” mà Mã Minh Nguyên gửi. Sau đó còn hung hăng tát vào mặt mình một bạt tai để tỉnh lại.
Thế nhưng kết quả lại khiến hắn tuyệt vọng!
Sở Phàm chính là anh Sở - ông chủ của ông chủ hắn, người một tay có thể che trời đó!
Thẩm Thiên chỉ thấy ông trời như đang trêu đùa hắn, cánh cổng thiên đường ở ngay trước mặt đùng một phát sụp đổ rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
“Hội trưởng Mã, người, người này là anh Sở thật sao? Ông không gửi nhầm đấy chứ”, Thẩm Thiên run rẩy hỏi, vẫn không chịu từ bỏ hy vọng cuối cùng.
“Thẩm Thiên, não cậu bị úng nước hả? Sao tôi có thể gửi nhầm thứ đơn giản như vậy”, Mã Minh Nguyên khó chịu mắng, ngay lập tức khiến Thẩm Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.
Câu nói này như sét đánh khiến hắn suýt hồn bay phách tán.
“Thẩm Thiên, nghe giọng của cậu có vẻ cậu quen với anh Sở sao?”, Mã Minh Nguyên bỗng nhận ra có gì đó không đúng lắm, cực kỳ lo lắng hỏi: “Không phải là cậu đắc tội với anh Sở rồi chứ?”
Thẩm Thiên run rẩy, hắn nào dám nói thật: “Không, không có, tôi đâu có cơ hội quen với anh Sở”.
“Hừ, nói cũng phải”, Mã Minh Nguyên thở phào nhưng ông ta vẫn nghiêm khắc dặn dò: “Cậu nhớ đấy, phải quan tâm đến cả nhà anh Sở, đừng chọc giận anh ấy!”
“Một khi anh ấy tức giận thì đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng sẽ bị liên lụy, đều phải chết cùng cậu đấy”.
“Anh ấy mà tức giận thì nguy to…”
“Vâng, vâng”.
Thẩm Thiên ngây ngốc cúp điện thoại, sau đó hắn hét lên một tiếng kỳ quái, vừa nãy hắn bảo Hắc Tử dẫn người đi “dạy dỗ” Sở Phàm rồi, thật là!
Hắn vội gọi điện thoại cho Triệu Thu yêu cầu người phụ nữ điên này đừng vội vàng hấp tấp nhưng điện thoại vang lên hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.
Hắn lại gọi cho Hắc Tử nhưng tắt máy.
“Tên khốn!”
Thẩm Thiên bực bội đỏ mắt mặc quần vào, vội vã chạy ra khỏi công ty, tự mình lái xe đuổi theo đến sơn trang.
Hy vọng có thể đến kịp, mong rằng có thể ngăn được người phụ nữ điên Triệu Thu này trả thù Sở Phàm.
Đó là anh Sở, là người một tay có thể che trời đấy!
Nếu chọc anh tức giận thì toi mạng…
…
Lúc này, trong phòng của gia đình Dương Cang ở khu C, sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng Cửu Hoa.
Sở Phàm đang ngồi xổm xuống khử trùng và kiểm tra chân đầy vết kim đâm của Dương Đậu Đậu.
Vân Mộc Thanh đang chuẩn bị châm bạc, ngải cứu và các đồ châm cứu khác cho Sở Phàm. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô vừa đau lòng vừa chua xót, cô không hiểu tại sao cậu bé nhỏ tuổi Thẩm Hào kia lại hung ác, có thể làm ra được chuyện khiến người ta tức giận đến vậy.
Trình Mỹ Thi đã không thể nhìn tiếp được nữa, cô ấy đau lòng tránh sang một bên lén lau nước mắt.
“Đau không?”, Sở Phàm vừa dùng bông tẩm cồn cẩn thận lau sạch vết tích trên chân cậu bé vừa hỏi.
Dương Đậu Đậu lắc đầu nói: “Không ạ, hai chân cháu không có cảm giác gì đâu chú”.
Sở Phàm đau lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần rồi nói: “Lát nữa chú sẽ châm cứu cho cháu bằng châm bạc, cháu sợ không?”
“Cháu không sợ ạ”.
Dương Đậu Đậu chớp mắt cười rạng rỡ nói: “Chú là người tốt, chú là vì chữa khỏi bệnh cho cháu, chú không giống Thẩm Hào bắt nạt cháu”.
“Thật dũng cảm”, Sở Phàm xoa đầu cậu bé, trịnh trọng nói: “Lần này chú nhất định sẽ chữa khỏi cho cháu để cháu lại có thể đứng lên”.
Dứt lời, anh đi đến bên cạnh chuẩn bị khử trùng châm bạc và các loại thuốc cần thiết.
Đan Đan và Tiểu Hổ cũng lấy đồ chơi và đồ ăn vặt mình thích ra đưa cho Dương Đậu Đậu tỏ ý cậu bé cố lên, còn đồng ý sau khi cậu bé khỏi bệnh sẽ dẫn cậu bé đi công viên, bắt chuồn chuồn để cậu bé có thể tràn đầy khát vọng hướng đến cuộc sống sau này.
“Cậu Sở Phàm, cậu hãy nói với tôi, cậu có thể chữa khỏi bệnh này cho Đậu Đậu không?”, Dương Cang do dự hỏi.
Không phải anh ấy không tin Sở Phàm, quả thật mấy năm nay họ đã chịu quá nhiều cú sốc và thất vọng, đi từ Nam ra Bắc, đã đi khám biết bao chuyên gia bệnh viện, nhưng hoàn toàn bó tay với đứa trẻ bị teo cơ bẩm sinh này.
“Tôi chắc chắn tám mươi phần trăm”.
Sở Phàm từ tốn nói: “Theo Đông y, bệnh teo cơ bẩm sinh là sự mất cân bằng giữa âm và dương, kinh mạch bị tắc nghẽn, khí huyết không thông. Chỉ cần giúp cậu bé khai thông kinh mạch, lưu thông khí huyết bình thường thì vấn đề đã được giải quyết”.
“Sau đó, phải xem nghị lực của cậu bé, kiên trì tập luyện, không sợ khổ cực không sợ đau, phải duy trì tình trạng dinh dưỡng. Như vậy trong vòng một năm có thể hồi phục bình thường”.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy Dương Đậu Đậu, anh đã bắt đầu nghiên cứu về cách chữa trị cho cậu bé. Mấy ngày nay, anh đã nghiên cứu các bệnh án trong Huyền Y Bảo Điển, cân nhắc rất lâu cuối cùng anh cũng đã có cách.
“Cậu, cậu thật sự có thể chữa khỏi sao?”
Dương Cang sững sờ, há hốc mồm không thể tin được. Anh ấy đã gặp nhiều bác sĩ nổi tiếng như vậy, tìm đến các bệnh viện lớn mà không ai có thể chữa khỏi bệnh cho cậu bé, Sở Phàm thần kỳ vậy sao?
“Hừ, bố cháu rất lợi hại đấy ạ”, Đan Đan kiêu ngạo ngước khuôn mặt nhỏ xíu lên nói.
Sở Phàm bật cười yêu thương nhéo khuôn mặt tròn của con gái nói: “Anh Dương, anh yên tâm đi, Đậu Đậu tốt bụng như vậy, ông trời sẽ không nỡ để cậu bé đi xe lăn cả đời đâu”.
“Tôi chính là người ông trời cử đến tạo nên kỳ tích cho mọi người”.
Vừa dứt lời, châm bạc trong tay anh nhanh chóng chích vào mười mấy huyệt vị trên bắp chân của Đậu Đậu như là huyệt khúc tuyền, đầu gối, tam dương… Động tác rất lưu loát khiến người khác hoa mắt.
Lần này anh dùng phương pháp thứ hai trong “phương pháp châm cứu Cửu Cung Hoàn Dương”. Phương pháp này chuyên về kích thích cơ và kinh mạch bị teo, rất có hiệu quả trong việc chữa trị chứng bệnh teo cơ này.
Châm cứu xong, Sở Phàm lại chuẩn bị dầu thơm, thuốc xoa. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt khiến người ta thoải mái, bình tĩnh hơn không ít.
Mặc dù Dương Cang và Trình Mỹ Thi không hiểu về y thuật nhưng ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra Sở Phàm đúng là thần y tiềm ẩn, y thuật rất tuyệt vời.
Lẽ nào con trai họ thật sự có thể được cứu sao?
Hai vợ chồng Dương Cang lại nhen nhóm tia hy vọng.
Thế nhưng năm phút, mười phút, nửa tiếng trôi qua.
“Có cảm giác không?”
“Không ạ”.
Dương Dậu Đậu vẫn không hề có cảm giác gì.
Sở Phàm cau chặt mày, không phải vậy chứ, theo lý mà nói thì huyết mạch của Đậu Đậu đã được khai thông rồi mà, sao lại không có cảm giác?
“Sở Phàm, thôi vậy”, Dương Cang vỗ vai Sở Phàm thở dài nói: “Ngay cả bệnh viện lớn cũng bó tay với tình trạng của Đậu Đầu, bọn tôi không trách cậu”.
Họ đã trải qua quá nhiều thất vọng, chút đả kích này cũng chẳng đáng gì.
“Phải đó, cậu đã cố gắng rồi, là do Đậu Đậu của bọn tôi không có phúc, xem ra ông trời cũng không muốn để nó đứng dậy đi lại bình thường, đứa con đáng thương của tôi…”, Trình Mỹ Thi cực kỳ đau lòng ôm lấy Dương Đậu Đậu khẽ khóc.
“Mẹ…”
Dương Đậu Đậu cũng bị cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng, cậu bé bĩu môi bật khóc nhưng sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, vẻ mặt rất đau đớn.
“A, mẹ ơi, chân của con, chân của con đau quá, căng cứng quá, giống như có gì đó đang mọc ra vậy hu hu”.
“Con trai, con trai, con sao vậy?”, Dương Cang và Trình Mỹ Thi khiếp sợ vội trấn an cậu bé, sau đó anh ấy bỗng sửng sốt, vẻ mặt rất mừng rỡ:
“Con trai, chân, chân của con có cảm giác rồi!”